Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 298: Ninh Uyển: Nàng há có thể cúi đầu phụng dưỡng tại người

**Chương 298: Ninh Uyển: Nàng há có thể cúi đầu phụng dưỡng người**
"Không cho ngươi gọi ta Uyển."
Bị một người so với mình trẻ hơn mấy tuổi gọi nhũ danh, Ninh Uyển luôn cảm thấy có mấy phần không được tự nhiên, nói: "Ngươi không sợ để Tuyết Nhi biết sao?"
"Biết thì biết, dù sao ngươi và nàng trước đó vốn không có quan hệ gì, chỉ có một tia liên hệ, cũng đã đoạn tuyệt sau khi Lương Tùng vứt bỏ ngươi."
Trần Mặc hôn khóe môi Ninh Uyển, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy Ninh Uyển giống như loại rượu lâu năm đã ủ mấy năm, mùi rượu thuần hậu, so với rượu mới càng có hương vị, làm người ta say mê.
"Lương Tùng không cần ngươi, ta cần ngươi, Uyển, nửa đời sau này, liền để ta tới chăm sóc ngươi." Dứt lời, trực tiếp cúi đầu gặm xuống.
Mặt mày hoa mỹ, ôm đầu Trần Mặc, gương mặt ửng đỏ như ráng chiều tràn đầy vẻ xấu hổ, cảm nhận được ngoại bào bị kéo, vạt áo cũng bị mở ra, một người chưa từng sinh con như nàng, giờ phút này lại đang nuôi nấng hài tử, hàm răng cắn môi dưới, cánh môi căng mọng, giàu có quang trạch hé ra một đường nhàn nhạt trắng bạc, nói:
"Ngươi đủ rồi, ngươi không sợ bị Tuyết Nhi biết, ta sợ."
"Vậy ta đi gọi Tuyết Nhi đến." Trần Mặc nói hàm hồ không rõ.
Ninh Uyển: ". . ."
Ninh Uyển mặt đỏ bừng như ráng chiều, nhìn thanh niên ăn như hổ đói, phảng phất như đang tranh giành thức ăn với ai đó, lúc này nếu có người nào tiến vào nhìn thấy cảnh này, nàng tuyệt đối phải đập đầu mà chết.
Bất quá nàng thật sự sợ Trần Mặc gọi Lương Tuyết tới, chỉ có thể mặc cho hắn ăn cho đủ.
Một lúc lâu sau, Trần Mặc ngước mắt nhìn Ninh Uyển: "Uyển Nhi thật sự là người còn yêu kiều hơn hoa."
Ninh Uyển đẩy Trần Mặc, muốn từ trong ngực hắn đứng dậy, khóe miệng khẽ vểnh lên, đều là nét duyên dáng và thẹn thùng của tiểu nữ nhân, nói: "Ngươi cũng đã chiếm đủ tiện nghi rồi, bây giờ sắc trời không còn sớm, ngươi nên trở về."
"Trở về?" Trần Mặc ôm eo Ninh Uyển, để nàng một lần nữa ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông tròn trịa kia, giống như An Nương, so với cối xay còn nhiều hơn mấy phần bất phàm, vỗ nhẹ lên, lập tức khiến nàng trợn mắt nhìn, chỉ có thể thu liễm mấy phần, ôn thanh nói:
"Đêm nay ở lại chỗ Uyển Nhi, không trở về."
Lời này vừa nói ra, Ninh Uyển kinh hãi.
Nàng là người từng trải, biết rõ Trần Mặc nếu là đêm nay không quay về, sẽ phát sinh chuyện gì.
Nàng đoán chừng xương cốt của mình đều sẽ bị hắn ăn sạch sẽ.
Không đợi nàng nói cái gì, Trần Mặc ôm nàng lên, hướng về phía giường đi đến.
Thấy Trần Mặc thật sự muốn làm thật, Ninh Uyển lần nữa giãy dụa kịch liệt.
Rất nhanh, nàng cảm giác mông mình rơi xuống giường, hai vai mát lạnh, váy ngủ màu trắng từ hai vai trượt xuống, trắng nõn trơn nhẵn.
Trong phòng rất là yên tĩnh, Ninh Uyển có thể nghe được tiếng thanh niên nuốt nước bọt.
Ninh Uyển cúi đầu nhìn thoáng qua, vội vàng kéo quần áo, nhưng lại bị Trần Mặc nắm chặt tay lấy ra.
Cảm thụ được ánh mắt nóng rực của Trần Mặc, nhất là thời khắc trái cây bị hái, thân thể Ninh Uyển run rẩy.
Sau đó hai vai của nàng bị Trần Mặc nhẹ nhàng đẩy, thân thể của nàng tựa như bất lực ngã xuống giường.
Nhìn thân ảnh lấn tới gần, Ninh Uyển vội nói: "Ta hôm nay tới kinh nguyệt."
Trần Mặc dừng lại.
Ninh Uyển đặt lòng bàn tay lên ngực Trần Mặc, gương mặt nóng lên, nghiêng đầu không dám nhìn mắt Trần Mặc, một tay khác nghiêng đặt lên mặt, giống như đang che giấu điều gì, nói: "Ta cũng là trước đó tắm rửa mới phát hiện."
Trần Mặc lấy tay nàng ra.
Ninh Uyển run lên, cho rằng đối phương đã nhìn thấu, muốn miễn cưỡng.
Chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, đứng dậy, ôn thanh nói: "Là ta có chút đường đột, có đau không? Ta xoa bụng cho nàng."
"Không, không cần, không phải rất đau." Ninh Uyển lui về phía sau né tránh.
"Ta đi làm cho nàng bát nước đường đỏ, lần trước thấy nàng tới kinh nguyệt tiều tụy như vậy, phải chú ý nhiều hơn." Trần Mặc kéo chăn mền bên cạnh, đắp lên người Ninh Uyển, sau đó rời khỏi phòng.
Ninh Uyển: ". . ."
Nhìn Trần Mặc không chỉ tin tưởng, còn muốn đi làm nước đường đỏ cho nàng, Ninh Uyển đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhất là đối phương còn nhớ rõ dáng vẻ khó chịu lần trước của nàng.
Kỳ thật, có thể được Trần Mặc thích, Ninh Uyển lẽ ra phải cảm thấy may mắn.
Dù sao nàng trước bị Lương Tùng vứt bỏ, lại bị Ninh gia vứt bỏ, độc thân một mình ở Ngu Châu này, không nơi nương tựa, lẻ loi hiu quạnh.
Trong thời loạn thế này, nàng vẫn là một người bình thường, cần có người để dựa vào.
Nhất là khi tướng mạo, thực lực, thân phận của Trần Mặc đều không tầm thường, nàng càng vui vẻ hơn.
Nhưng nàng sở dĩ muốn lừa Trần Mặc, nói mình tới kinh nguyệt, chính là lo lắng.
Lo lắng Trần Mặc chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn đùa bỡn thân thể của nàng thôi, chờ thích thú qua đi, sẽ giống như Lương Tùng vứt bỏ nàng.
Mà nàng sở dĩ có lo lắng này, chủ yếu là tuổi của mình lớn hơn hắn, lại đã từng gả cho người khác, loại điều kiện này, nàng cảm thấy không ai có thể thích, trừ khi chỉ là đơn thuần thèm muốn thân thể.
Cho nên, nàng không muốn để Trần Mặc nhanh chóng đạt được như vậy.
Nàng hiểu nam nhân, chỉ cần đừng cho đối phương đạt được toàn bộ, thỉnh thoảng cho chút ngon ngọt, như vậy đối phương sẽ luôn duy trì phần yêu quý này.
Nếu để cho nam nhân lập tức đạt được toàn bộ, vậy liền mất đi tất cả cảm giác mới mẻ.
Nếu là nàng không có gả cho người khác, vẫn là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, nàng không cần dùng thủ đoạn này.
Nhưng nàng bây giờ không phải, vốn liếng lớn nhất trước mắt của nàng, chính là thân thể này, chỉ có thể làm như vậy.
Đương nhiên, nếu là Trần Mặc thật sự muốn cưỡng ép, nàng cũng không có cách nào.
Nàng sợ hãi lại bị vứt bỏ.
Rất nhanh, Trần Mặc liền bưng một bát nước đường đỏ nóng hổi tới.
Tự mình đem nước đường đỏ thổi đến nhiệt độ thích hợp, tự mình đút từng muỗng cho Ninh Uyển.
Những hành động này của Trần Mặc, khiến Ninh Uyển càng phát ra cảm thấy ngượng ngùng.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, để không giống lần trước." Trần Mặc giúp Ninh Uyển đắp kín chăn, đang muốn dọn dẹp bát canh rời đi, Ninh Uyển bỗng nhiên kéo góc áo hắn.
"Sao vậy?" Trần Mặc quay đầu, ôn thanh nói.
Ninh Uyển biết rõ giờ phút này không thể nói ra sự thật, nàng mấp máy môi, bỗng nhiên lấy dũng khí ngước mắt nhìn thanh niên: "Là ta làm mất hứng của ngươi, ta có thể dùng cách thức khác đền bù cho ngươi."
Trần Mặc chấn động.
Cách thức khác, Trần Mặc ánh mắt dời xuống, cuối cùng lại dời lên, dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, căng tràn, giàu có quang trạch kia, trong lòng không khỏi hiện lên một vòng nóng bỏng.
"Ngươi... ngươi đừng có đoán mò." Ninh Uyển đôi mi thanh tú chớp chớp, gương mặt càng thêm đỏ bừng như ráng chiều, tiếng nói nhỏ như ruồi muỗi: "Ta có thể để cho ngươi ăn..."
Ninh Uyển nói là hành động trước đó của Trần Mặc.
Ánh mắt Trần Mặc nóng lên, chợt có chút được voi đòi tiên nói: "Ta có thể tự mình chọn không?"
"Hửm?" Ninh Uyển nhíu mày lại, ngọc dung dường như có vẻ không hiểu, đôi mắt đẹp chớp chớp.
Trần Mặc ghé sát lại, kề tai Ninh Uyển nói nhỏ vài câu.
Ninh Uyển sững sờ, đầu nóng như muốn bốc khói, cho dù là người nhút nhát như nàng, giờ phút này cũng mắng một câu: "Ngươi đúng là đồ vô sỉ hạ lưu. Hoang đường hết sức."
Nàng hiện tại dù không còn là "Tri phủ phu nhân" gì đó, không còn là đích nữ Ninh gia, nhưng cũng sẽ không cúi đầu phụng dưỡng người.
Người này quả thực là quá đáng.
Mà lại loại chuyện này, nàng cũng chưa từng nghe thấy.
Ninh Uyển phương tâm kinh sợ, có chút chấn kinh không nói nên lời, vẫn còn có chút tức giận, vậy mà bóp Trần Mặc một cái, mắng: "Sao ngươi có thể làm bậy ta như vậy."
Nàng từ nhỏ đến lớn, căn bản là quy củ, mặc dù đã từng đọc qua một chút diễm tình thoại bản để mở rộng kiến thức, nhưng chưa hề thử qua.
Lương Tùng lại là người có tính tình tương đối khắc nghiệt, lại có mấy phần khô khan, chuyện ân ái cũng là quy củ, tương kính như tân.
"Không được, ngươi bây giờ liền đi, quá hoang đường." Ninh Uyển vẫn còn có chút giận, vừa rồi ngượng ngùng giờ phút này đã tan thành mây khói, lông mày cong cong nhướng lên, phương tâm đã là xấu hổ không chịu nổi.
Quả nhiên lo lắng của nàng là không sai, người này chính là hướng tới thân thể của nàng?
Cái gì mà thích, bất quá chỉ là vì muốn có được thân thể của nàng mà nói lời ngon ngọt.
Hiển nhiên, loại chuyện này đối với nàng mà nói, quả thực là khó mà chịu đựng.
Nhưng nàng không có phát hiện, hoặc là không muốn thừa nhận chính là, trong lòng nàng vẫn có một tia chờ mong không nên có.
Có thể là nhiều năm sống quy củ, thêm nữa sự vứt bỏ của Lương Tùng và Ninh gia, khiến Ninh Uyển cũng muốn phản nghịch một lần.
Nhưng ý nghĩ này, nàng đè nén xuống đáy lòng, giấu thật kỹ.
Thấy Ninh Uyển phản ứng lớn như vậy, so với Hạ Chỉ Ngưng trước đây còn lớn hơn, Trần Mặc có chút hậm hực: "Ta chỉ nói một chút thôi, ngươi đừng coi là thật."
Ninh Uyển: ". . ."
Nàng có thể không coi là thật sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận