Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 671: Hiểu lầm Vĩnh An Đế

Chương 671: Hiểu lầm Vĩnh An Đế
Trần Mặc nghe vậy, sắc mặt hơi khựng lại, gần như đứng sững tại chỗ, hạ giọng nói: "Như Yên, ngươi nói cái gì?"
Hắn cảm thấy mình có chút nghe nhầm, Thái Hậu có thai, tiếp đó trong lòng có chút tức giận.
Thái Hậu vậy mà lại dám cõng mình t·r·ộ·m nam nhân.
Trần Mặc sở dĩ có ý nghĩ này, là bởi vì hắn rời kinh vào đầu tháng năm, đến kinh sư vào ngày mười tháng chín, khoảng thời gian đó cách nhau bốn tháng.
Nếu là con của mình, tính từ thời điểm hắn rời kinh, trong cung hắn bố trí nhiều người như vậy, như vậy chuyện Thái Hậu mang thai vào tháng sáu phần chính mình liền có thể nhận được tin, nhưng bây giờ hồi kinh mới biết, cho nên để Trần Mặc tưởng lầm là đứa con trong bụng Thái Hậu không phải của mình, vậy nên những người được an bài kia cũng giấu giếm hắn.
Còn nếu Thái Hậu mà biết được suy nghĩ trong lòng Trần Mặc vào giờ phút này, chắc chắn sẽ mắng hắn một trận.
Ta cũng không phải là nữ nhân của ngươi, cho dù cùng nam nhân khác cấu kết, làm sao thành cõng ngươi t·r·ộ·m nam nhân...
Nguyệt Như Yên đành phải lặp lại một lần, chợt đôi mày thanh tú chau lại, q·u·á·n s·á·t sắc mặt của thanh niên, nói: "Ngươi rời kinh không lâu, tai mắt của chúng ta tại Thọ Khang cung liền p·h·át hiện Thái Hậu đã lâu không có nguyệt sự, về sau Thái Hậu lại sai người tìm tới người của Lương gia, ta có điều tra qua, người này biết y t·h·u·ậ·t, đến để bắt mạch cho Thái Hậu."
"Vậy sao bây giờ ngươi mới nói với ta." Nguyệt Như Yên còn chưa nói xong, Trần Mặc đã nhịn không được ngắt lời, chuyện lớn như vậy, ở giữa hẳn là phải gửi thư cho chính mình.
Đồng thời, Trần Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Thái Hậu không có cõng mình t·r·ộ·m nam nhân, nếu là thời gian này, vậy có thể khẳng định là con của mình.
Cũng đúng, chính Hoàng cung lại gấp như thế.
Thái Hậu cũng không có điều kiện này.
Gặp Trần Mặc bỗng nhiên k·í·c·h đ·ộ·n·g, Nguyệt Như Yên nhíu mày, nói: "Lúc ấy chỉ là không có nguyệt sự, còn chưa thể x·á·c định, cho đến tháng trước, bụng Thái Hậu lộ vẻ mang thai, mới x·á·c định.
Mà lại việc này hệ trọng, cho dù là truyền m·ậ·t tín, ta cũng cảm thấy không đủ an toàn, cho nên dự định đợi ngươi trở về, đích thân nói cho ngươi."
Cũng đúng, có thể ngẫm lại, Thái Hậu một nước sống một mình trong thâm cung, đột nhiên mang thai, tin tức này một khi lộ ra, tuyệt đối làm cả triều xôn xao, truyền khắp t·h·i·ê·n hạ.
Mà dân gian lại rất ưa t·h·í·c·h những tin đồn Bát Quái kiểu này của hoàng thất, đến lúc đó không chừng sẽ bị thêu dệt thành dạng gì.
Chỉ cần không ngốc, liền có thể đoán được, cái thai trong bụng Thái Hậu, chính là của Ngụy Vương hiện nay.
"Như Yên, ngươi xử lý tốt, là ta quá nghĩ đương nhiên." Trần Mặc nói: "Hiện tại việc này, còn có ai biết?"
"Ngoại trừ cung nữ được bố trí ở Thọ Khang cung, cũng chỉ còn lại người của Lương gia, về phần Lương gia có hay không truyền ra, ta liền không rõ."
"Lương gia chắc chắn sẽ không nói, bọn hắn không ngốc, mặc dù bây giờ hoàng thất chỉ là hư danh, nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó, truyền đi đối với bọn hắn không có nửa điểm tốt."
"Hư danh là gì?"
"Ngươi cứ xem như là vật trang trí đi."
"À."
Nguyệt Như Yên im lặng một lát, chợt nhẹ giọng nói: "Chuyện này ngươi định xử lý như thế nào? Hiện tại còn có thể giấu diếm, đợi bụng Thái Hậu lớn hơn một chút, liền không gạt được nữa, mà lại bệ hạ và Hoàng hậu cũng phải đến thỉnh an Thái Hậu..."
Nghe vậy, Trần Mặc cũng trầm mặc lại, châm chước một phen, rồi nói: "Việc này không khó, lấy cớ để Thái Hậu xuất cung, đợi sinh xong hài t·ử trở lại là được, hài t·ử đến lúc đó liền nuôi dưỡng ở Ngụy Vương phủ."
"Ngươi có chủ ý là được, vậy trong nhà thì sao?"
"Rận nhiều quá không ngứa, coi như không có việc này, Chỉ Ngưng các nàng cũng không tin tưởng ta sẽ không chia sẻ Thái Hậu, bây giờ chỉ đơn giản là làm cho việc này được xác thực mà thôi."
Trần Mặc cầm tay Nguyệt Như Yên, thân m·ậ·t nhéo nhéo, nói: "Như Yên, ngươi về trước đi, việc này trước tiên nói với m·ậ·t Nhi là được. Mặt khác, Trú Nhan đan đã kiểm nghiệm qua, không có vấn đề, chờ lát nữa ngươi trở về dùng, ta phải đi Thọ Khang cung một chuyến."
Nguyệt Như Yên khẽ gật đầu.
Thái Hậu mang thai việc này, Nguyệt Như Yên chỉ lo lắng việc này truyền đi có thể sẽ ảnh hưởng đến Trần Mặc, còn những phương diện khác, ngược lại nàng không có phản ứng quá lớn.
...
Một bên khác, hành lang bên ngoài Thọ Khang cung.
Triệu Hoàng hậu cúi đầu đi đường vừa nghĩ đến sự tình.
Từ tháng tám bắt đầu, nàng mấy lần thỉnh an Thái Hậu, đều bị Thái Hậu cáo b·ệ·n·h không gặp.
Nếu thật sự sinh b·ệ·n·h thì không sao, thế nhưng trong khoảng thời gian này, Triệu Hoàng hậu p·h·át hiện ra một chút chuyện ẩn ở bên trong, nếu là sinh b·ệ·n·h, vì sao không truyền thái y đến xem.
Mà lại b·ệ·n·h lâu như vậy, khẳng định không phải là b·ệ·n·h nhẹ, vậy thì chắc chắn phải sắc t·h·u·ố·c uống t·h·u·ố·c, thế nhưng nàng lại ngửi không thấy một chút mùi t·h·u·ố·c nào bên ngoài Thọ Khang cung.
Nàng luôn cảm thấy chuyện Thái Hậu cáo b·ệ·n·h, khẳng định có ẩn tình khác.
Về phần che giấu điều gì, chính là việc mà Triệu Hoàng hậu đang nghĩ lúc này.
"A..." Đi đến chỗ ngoặt hành lang, đang lúc suy nghĩ, Triệu Hoàng hậu không có nhìn đường, đột nhiên đụng phải cái gì, theo bản năng thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên, nàng p·h·át hiện mình lại đụng vào trong n·g·ự·c Ngụy Vương.
"Ngụy Vương." Bên tai Triệu Hoàng hậu vang lên tiếng cung nữ hành lễ.
Triệu Hoàng hậu hoảng hốt lùi lại, lại dẫm lên váy của mình, lảo đ·ả·o ngã về phía bên cạnh.
Nàng x·u·y·ê·n loại váy xòe rộng, lùi lại rất dễ dẫm phải, đi đường còn không được vội vàng.
Hai tên cung nữ đang hành lễ kia, cũng căn bản không kịp phản ứng.
Ngay lúc Triệu Hoàng hậu cảm thấy mình sắp ngã xuống đất, một cánh tay hữu lực, ôm lấy eo của nàng.
"Hoàng hậu nương nương, ngài không sao chứ." Trần Mặc ôn hòa nói.
Lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, Trần Mặc có nghe được tiếng bước chân, nhưng hắn cảm thấy nếu là người bình thường, khẳng định sẽ tránh, nhưng hắn lại không ngờ, Triệu Hoàng hậu cứ thế mà đụng vào người mình.
Cái này nghĩ gì mà đắm đuối vậy chứ.
"Ngụy Vương." Nhìn khuôn mặt tuấn dật gần trong gang tấc kia, gương mặt Triệu Hoàng hậu minh mị như ánh nắng kia đỏ bừng, hoảng hốt tránh khỏi cánh tay đang ôm eo mình, cũng không màng mình có đứng vững hay không.
Cho nên, vừa mới tránh ra, thân thể liền trong nháy mắt ngã xuống mặt đất.
"Cẩn thận." Trần Mặc nắm lấy tay nhỏ của Triệu Hoàng hậu, lúc này Triệu Hoàng hậu cách mặt đất đã nghiêng một góc 25 độ, cũng sắp chạm đất, cho nên khi k·é·o nàng lên, Trần Mặc hơi dùng thêm một chút sức.
Thế là, dưới lực k·é·o, Triệu Hoàng hậu lại lần nữa đụng vào trên thân Trần Mặc, lại còn áp sát hơn so với vừa rồi, mà liên tiếp bối rối, cũng khiến Triệu Hoàng hậu th·e·o bản năng ôm lấy Trần Mặc.
Một bên khác, Vĩnh An Đế sau khi gặp Trần Mặc, liền lập tức đi tìm Triệu Hoàng hậu, khi biết được Hoàng hậu đi thỉnh an Thái Hậu ở Thọ Khang cung, Vĩnh An Đế lập tức nghĩ đến Trần Mặc và Thái Hậu có khả năng tư thông, cho nên tiếp đó Trần Mặc rất có thể sẽ đến Thọ Khang cung tìm Thái Hậu, sợ Hoàng hậu và Trần Mặc gặp nhau, Vĩnh An Đế cũng vội vã chạy tới Thọ Khang cung.
Mà từ tẩm cung của Hoàng hậu đi tới Thọ Khang cung, và Trần Mặc từ Hàm Nguyên điện đến Thọ Khang cung, không cùng một đường.
Làm Vĩnh An Đế chạy đến, lại đúng lúc nhìn thấy ở hành lang phía bên kia, hình ảnh Hoàng hậu của mình đang ôm Trần Mặc.
Mà góc độ chỗ ngoặt hành lang kia, lại rất khó nhìn thấy được vị trí của Vĩnh An Đế.
Thấy cảnh này, Vĩnh An Đế, một nam nhân bình thường, lửa giận tăng vọt cực nhanh, rất muốn xông tới cho Trần Mặc một bạt tai.
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, chân hắn lại như mọc rễ dưới đất, căn bản không bước nổi, nắm tay siết chặt, lại buông ra, lại nắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận