Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 572: Lấy thân thử hiểm

**Chương 572: Lấy Thân Thử Hiểm**
Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là xem náo nhiệt, bàn tán, còn có ghen ghét và đố kỵ.
Hạ Hà tiệc rượu đến gần, đám Tần Hoài quý công tử này, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn ngân lượng, chỉ chờ đến ngày đó để giành lấy Tri Họa, thậm chí còn có những công tử ca phải vất vả lắm mới thuyết phục được gia đình đồng ý, muốn chuộc thân cho Tri Họa, nhưng lại không ngờ trước Hạ Hà tiệc rượu mấy ngày, lại bị người khác nẫng tay trên.
Nếu là tại Hạ Hà tiệc rượu cùng ngày, dùng bạc thắng qua bọn họ thì còn chấp nhận được.
Có những công tử ca "ăn không được nho, nói nho chua", lúc này trong lòng chua chát nói thầm, là An Quốc công sử dụng cường quyền, ép Hoa Hương lâu dâng Tri Họa cô nương ra.
Nhưng bất kể thế nào, sự thật đã xảy ra, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Mặc cùng Tri Họa, leo lên lâu thuyền của Thính Hiên lâu.
Thời gian chưa đến giữa trưa, còn chưa phải lúc uống rượu, ăn cơm, nhưng bên trong các gian phòng của Thính Hiên lâu, cơ hồ đều có người, đang uống trà, nói chuyện phiếm.
Thính Hiên lâu vốn là nơi cung cấp cho quyền quý giai cấp giao lưu, nói chuyện phiếm, chủ yếu hướng đến sự tao nhã, yên tĩnh, nội thất không xa hoa, ngược lại có phần đơn giản, tạo cảm giác phản phác quy chân, đại sảnh tầng một trống trải, yên tĩnh, trong không khí tràn ngập từng tia hương thơm hoa cỏ.
Tần Hạo, lão bản đứng sau Thính Hiên lâu vốn đang mở tiệc chiêu đãi mấy vị bằng hữu ở lầu hai, nghe thủ hạ báo cáo An Quốc công đến, vội vàng tiến lên nghênh đón, chắp tay hành lễ: "Thảo dân bái kiến An Quốc công, Tri Họa cô nương hôm nay làm chủ, chưa từng nói cho thảo dân An Quốc công sẽ đến, chiêu đãi không chu toàn, xin thứ tội, An Quốc công mời lên lầu."
"Tần viên ngoại, nô đã định phòng ở dưới lầu." Tri Họa mở miệng nói.
Phòng của Thính Hiên lâu luôn trong tình trạng cung không đủ cầu, mà vị trí ở trên lầu lại tốt hơn so với vị trí dưới lầu, lấy năng lực của Triệu Bình, nếu không đặt trước mấy tháng, căn bản không thể nào có được vị trí tốt ở Thính Hiên lâu.
Mà Triệu Bình cũng không rõ Trần Mặc có thể đến dự hay không, cho nên tự nhiên không thể nói với Tần Hạo đối tượng yến tiệc là Trần Mặc.
Tần Hạo cười vang nói: "Dưới lầu sao có thể xứng với thân phận của An Quốc công."
Nói xong, nhìn về phía Trần Mặc: "An Quốc công, ngài mời lên trên."
"Đã Tần viên ngoại có lòng, vậy chúng ta liền lên lầu đi." Trần Mặc nhìn Tri Họa một chút, cười nói.
Mặt Tần Hạo đỏ lên, An Quốc công nói vậy, chẳng phải là nhận sự lấy lòng của hắn.
Tri Họa thi lễ với Tần Hạo.
Sau đó, hai người dưới sự dẫn đường của Tần Hạo lên thang lầu, dừng lại ở gian phòng tầng cao nhất của lâu thuyền, mở cửa phòng ra.
Gian phòng này, là Tần Hạo đặc biệt chừa lại, không bán ra bên ngoài, chính là lo lắng có nhân vật lớn đến Thính Hiên lâu, kết quả lại không có chỗ.
Hôm nay vừa vặn dùng đến.
Đưa hai người đến nơi, Tần Hạo liền lui xuống.
Nếu còn ở lại bên cạnh, thì quá không có mắt.
Bên trong gian phòng, hương thơm lượn lờ, bàn trà, bàn cờ, bàn đọc sách các loại đầy đủ mọi thứ, ở vị trí cạnh cửa sổ, còn trưng bày một chiếc giường gỗ thấp.
Sau khi Tần Hạo lui ra, Tri Họa đã bỏ khăn che mặt xuống, nhìn thấy giường gỗ, gương mặt thoáng hiện lên một vòng ửng đỏ nhàn nhạt.
"An Quốc công mời ngồi." Tri Họa mời Trần Mặc ngồi xuống trước bàn trà.
Trần Mặc không hề câu nệ, rất thoải mái ngồi xuống.
Tri Họa ngồi xuống bên tay phải của Trần Mặc.
Trên bàn trà đặt một bình nước nóng và trà mới của năm nay.
Đây là quy củ của Thính Hiên lâu, bất kể trong phòng có người hay không, nhân viên công tác cứ mỗi nửa canh giờ, đều phải đến đổi nước nóng một lần.
Làm hoa khôi của thanh lâu, Tri Họa có thể nói là cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, tài pha trà này, tự nhiên cũng là thượng thừa.
Ngâm ấm, đưa trà, tráng chén, cao xung.
Mỗi công đoạn đều rất tỉ mỉ.
Mà trong lúc Tri Họa pha trà, ánh mắt Trần Mặc không hề che giấu đánh giá dung mạo của đối phương.
Làm hoa khôi được Hoa Hương lâu lăng xê trong năm nay, dung mạo của nàng tất nhiên là nhất kỵ tuyệt trần, sống mũi cao, môi đỏ kiều diễm, ướt át, làn da trắng nõn như ngọc, lông mày mảnh như tơ tằm.
Động tác pha trà tinh tế, tỉ mỉ kia, càng tăng thêm cho nàng mấy phần mỹ cảm.
"An Quốc công, trên mặt nô có dính vật bẩn sao?" Dường như nhận ra ánh mắt của Trần Mặc, khuôn mặt Tri Họa càng đỏ.
Trần Mặc lắc đầu.
"Vậy An Quốc công đang nhìn cái gì?"
"Ngắm mỹ nhân."
"A?" Gương mặt Tri Họa nóng lên, thẹn thùng suýt chút nữa làm đổ trà trước mặt.
Không đợi nàng mở miệng, Trần Mặc nói tiếp: "Giang Nam quả nhiên mỹ nữ như mây, bất quá trước mặt Tri Họa, các nàng đều không đáng nhắc tới."
Tri Họa xinh đẹp, gò má đỏ ửng như sắp chảy ra nước, như tiểu nữ nhi của Lân gia, ánh mắt thẹn thùng không dám nhìn Trần Mặc, ngập ngừng nói: "An Quốc công nói đùa, nô chỉ là liễu yếu đào tơ, sao có thể sánh được với các tiểu thư khuê các."
Trần Mặc nói: "Xuất thân thấp hèn không phải lỗi của ngươi, Tri Họa cô nương hà tất phải tự coi nhẹ mình, vả lại ta chưa từng nói đùa."
"Có thể lọt vào mắt xanh của An Quốc công, quả thật là vinh hạnh của nô."
Trong khi nói chuyện, Tri Họa cũng đã pha trà xong, sau đó rót cho Trần Mặc một chén, hai tay đưa cho Trần Mặc: "An Quốc công, mời dùng trà."
Trần Mặc hai tay nhận lấy, gật đầu cười, tiếp đó hai tay nhẹ nâng chén trà đến bên miệng, đây là một nghi thức dùng trà cực kỳ tiêu chuẩn.
Tay áo khoác của Trần Mặc tương đối rộng, khi uống trà, che khuất toàn bộ quá trình đưa nước trà vào miệng.
"Trà ngon." Trần Mặc nhấp một ngụm rồi nói.
Tri Họa lại rót đầy cho Trần Mặc, tiếp đó nói: "Ngày đó ngựa kinh hãi, trên đường đâm mạnh tới, nếu không phải có người của An Quốc công ra tay tương trợ, nô thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lúc ấy nhiều người hỗn loạn, nô chưa từng cảm tạ An Quốc công chu đáo, hôm nay mở tiệc chiêu đãi An Quốc công, vừa vặn đền bù áy náy trong lòng."
Nói xong, còn cúi đầu với Trần Mặc.
Trần Mặc đỡ Tri Họa dậy, cười nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần khách khí."
Tri Họa lắc đầu: "Đối với An Quốc công mà nói, đây chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với nô mà nói, lại là đại ân cứu mạng."
Nói xong, lại bái phục trước mặt Trần Mặc, ôn nhu nói: "Nếu An Quốc công không chê nô xuất thân tiện tịch, nô nguyện cả đời làm nô tỳ, hầu hạ bên cạnh An Quốc công."
Trần Mặc nhìn Tri Họa đang cúi đầu trước mặt, ánh mắt trầm xuống, thầm nghĩ, chẳng lẽ đối phương thật sự chỉ vì muốn tiếp cận mình, thực hiện bước nhảy vọt giai cấp, cho nên mới diễn tuồng này?
"Không phải là trong người giấu độc chứ?" Trần Mặc đột nhiên nghĩ đến một cách trừu tượng.
Dù sao loại chuyện này không phải là không có khả năng.
Thiên hạ này, không thiếu những người muốn g·iết hắn.
Mà Tri Họa xuất hiện trước mặt mình giờ phút này, lại quá mức kỳ quái.
Bất quá vì điều tra xem nàng rốt cuộc muốn làm gì, Trần Mặc quyết định lại cùng nàng quần nhau một phen: "Chỉ là chuyện nhỏ, Tri Họa cô nương không cần như thế, nếu cô nương thật muốn cảm tạ ta, vậy... múa kiếm cho ta xem một chút đi."
Tri Họa sững sờ, đôi tay buông thõng bất giác siết chặt lại, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Nô đối với cờ, đàn, thư, họa đều biết một chút, nhưng múa kiếm, nô có chút vụng về, bất quá nếu An Quốc công muốn xem, vậy nô xin múa may chút ít."
Trong phòng này, dĩ nhiên là có kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận