Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 613: Từ Oánh: Bão đoàn sưởi ấm

**Chương 613: Từ Oánh: Kết đoàn sưởi ấm**
Tâm tư của Từ Oánh rất rõ ràng, chính là muốn lôi kéo những cô gái trong Đồng Tước uyển về phe mình, để nàng ta sai sử.
Thế nhưng, những nữ nhân trong Đồng Tước uyển, có ai là kẻ đơn giản.
Đều là người từng trải, đã từng ở trong hậu trạch.
Nhất là Tiêu phu nhân và Cam phu nhân, vậy cũng là những tay "cung đấu" cừ khôi, trước kia khi Hoài Vương quyền thế cường thịnh, vì một vị trí Thế tử, Tuệ phu nhân, Tiêu phu nhân, Cam phu nhân ba người, ngầm tranh đấu không ít.
Cho nên Từ Oánh muốn thả cái rắm gì, các nàng vừa nghe liền biết rõ.
Hơn nữa các nàng cũng không cần phải sợ hãi Từ Oánh.
Bởi vậy, khi nàng ta đứng dậy nâng chén rượu, ngoại trừ Chiêu Khánh công chúa Sở Nhiễm là người đầu tiên đáp lại, những nữ tử khác, đều không thèm để ý Từ Oánh.
Từ Oánh chau đôi mày phượng, thấy bầu không khí có chút tẻ ngắt, cất giọng trong trẻo: "Thế nào, chẳng lẽ các ngươi đều không hy vọng An Quốc công hết thảy thuận lợi, bình an trở về sao?"
"Hừ." Tiêu phu nhân hừ lạnh một tiếng, chợt nói: "Chỉ là uống chén rượu chúc phúc, thật không có thành ý. Ngày mai ta dự định cùng muội muội tiến về chùa miếu cầu phúc cho An Quốc công, sao chép bình an trải qua, cũng ăn chay tắm rửa cho đến khi An Quốc công trở về."
Ngồi ở bên cạnh Cam phu nhân khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Từ Oánh: ". . ."
Sở Nhiễm: ". . ."
Từ Oánh mấp máy đôi môi đầy đặn, ửng hồng, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại thành một đường, tiếp đó nói: "Vậy liền vất vả hai vị muội muội. Chờ An Quốc công trở về, bản cung nhất định trước mặt An Quốc công, kể lại sự vất vả của hai vị muội muội."
Từ Oánh trực tiếp xưng hô Tiêu phu nhân, Cam phu nhân là muội muội.
"Chuyện này không phiền Tiền Hoàng Hậu nương nương, đây đều là việc ta và muội muội phải làm, chỉ cần An Quốc công có thể bình an trở về, chúng ta vất vả chút có đáng là gì, đâu đáng để An Quốc công mong nhớ." Tiêu phu nhân từ trong tay áo lấy ra một khối khăn tay, sau đó làm tư thế bắt tay hoa, giơ khăn lên che miệng nói.
Phía dưới đôi mày cong cong của Từ Oánh, hiện lên một tia lạnh lẽo, đồng thời cũng biết rõ hai người này không phải dễ dàng nắm bắt.
Bởi vì Tiêu phu nhân và Cam phu nhân không phục Từ Oánh, bữa cơm tất niên trong Đồng Tước uyển này, sớm kết thúc.
Trong phòng Chiêu Khánh công chúa Sở Nhiễm, đã là nửa đêm.
Ngọn nến trên đài nến nhảy lên một đám lửa vàng óng, xua tan đi bóng tối trong phòng, mang đến ánh sáng.
Thân hình yểu điệu Tĩnh Xu, người hầu gái bên cạnh, đang bưng một cái lò sưởi bằng tre, còn vị công chúa thì ngồi ngay ngắn sau bàn đọc sách, đang xem cuốn "Tam Quốc cố sự" do Phúc Vận tửu quán chỉnh sửa lại.
Bởi vì "Tam Quốc cố sự" này là do Trần Mặc viết để Phúc Vận tửu quán mời chào, kích động đến giác quan nam tính, bởi vậy không phù hợp với hứng thú đọc sách của Sở Nhiễm.
Nhưng đây là do Trần Mặc viết, Sở Nhiễm mới liên tục nhặt lên đọc nhiều lần, rất khó một hơi xem hết.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.
Đồng Tước uyển này ngày thường không có ai đến, tìm đến nàng, chỉ có thị nữ và Tiêu Vân Tịch.
Mà đêm hôm khuya khoắt thế này, sợ là cũng chỉ có thị nữ.
"Trời lạnh như vậy, xuống dưới nghỉ ngơi đi, không cần ở bên cạnh hầu hạ." Sở Nhiễm nói.
"Công chúa điện hạ, là ta." Một đạo âm thanh lộ ra vẻ cao quý vang lên.
"Sao ngươi lại tới đây?" Sở Nhiễm nhíu mày.
Kỳ thật Sở Nhiễm hiện tại thật không biết rõ nên xưng hô với Từ Oánh như thế nào.
Thân phận của Từ Oánh là Tiền Hoàng Hậu, cũng chính là nữ nhân của hoàng đệ nàng.
Mà nàng lại từng là thê tử của đại ca Từ Oánh.
Chính mình tức là tẩu tử của nàng ta, cũng là tỷ tỷ của nàng ta.
Lúc ở kinh sư, còn có thể dùng thân phận tương xứng.
Thế nhưng đến Tương Dương này, thân phận địa vị trước kia sớm đã không còn tồn tại.
Cũng chính bởi nguyên nhân này, hai người cùng ở chung một mái nhà thời gian dài như vậy, lại không đơn độc ở chung, càng không nói chuyện tử tế với nhau.
Sở Nhiễm đối với việc Từ Oánh đến muộn như vậy, cảm thấy nghi hoặc.
Mà Từ Oánh gặp Sở Nhiễm đáp lại, liền đẩy cửa đi vào, nhìn về phía thiếu phụ dựa vào bàn đọc sách, khẽ cười nói: "Điện hạ đang xem gì vậy?"
"Hồi nương nương, An Quốc công viết thoại bản cho tửu quán." Nghĩ nghĩ, Sở Nhiễm vẫn là xưng hô Từ Oánh theo thân phận lúc ở kinh sư.
Từ Oánh cũng không coi là người ngoài, trực tiếp đi đến trước mặt Sở Nhiễm ngồi xuống, mở miệng nói: "Thoại bản này ta cũng đã xem qua, điện hạ xem đến đâu rồi?"
"Gia Cát Khổng Minh thuyền cỏ mượn tên." Sở Nhiễm buông xuống thoại bản, bưng lò sưởi đứng dậy, một tay ôm lò sưởi, rót cho Từ Oánh chén trà, bỗng nhiên nói: "Nương nương muộn như vậy tìm ta, là có chuyện?"
Từ Oánh xoay qua gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lóe, ôn nhu nói: "Không có chuyện thì không thể tìm đến điện hạ sao?"
Sở Nhiễm hai tay ôm lấy lò sưởi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Từ Oánh.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, trên dung nhan của Từ Oánh tràn đầy vẻ buồn bã, yếu ớt nói: "Vừa rồi trong bữa cơm tất niên, điện hạ cũng đã thấy, các nàng cùng chúng ta không phải người một đường."
Sở Nhiễm ôm lò sưởi, ngồi cách Từ Oánh mấy cái bàn nhỏ: "Nương nương muốn nói cái gì?"
Từ Oánh lần nữa ngồi tới gần, cầm tay Sở Nhiễm, nói: "Điện hạ, chúng ta muốn kết đoàn sưởi ấm."
Nói, Từ Oánh cười nói: "Điện hạ đã từng hầu hạ qua An Quốc công rồi nhỉ."
Nghe vậy, khuôn mặt Sở Nhiễm đỏ lên, vội vàng rút tay về, né tránh ánh mắt của Từ Oánh, đang muốn biện bạch, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh sâu kín.
"Ta cũng đã từng hầu hạ qua An Quốc công, hơn nữa không chỉ một lần. Ta hiện tại rất nhớ hắn, nhớ hắn hôn ta, sờ ta."
Ánh nến mờ nhạt trải trên gương mặt đầy đặn, trắng nõn của Từ Oánh, gương mặt tô son phấn, nổi lên từng tia vận vị, nàng ta lần nữa kéo tay Sở Nhiễm, nói: "Trong nội viện này, chỉ có điện hạ cùng ta có quan hệ tốt nhất, điện hạ phải giúp ta, đương nhiên, ta cũng sẽ giúp điện hạ."
Sở Nhiễm có chút bị Từ Oánh "to gan" như vậy dọa sợ, lần nữa rút tay về, không nghĩ tới vị Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, lại ở ngay trước mặt chính mình, nói những lời rõ ràng như vậy.
Sở Nhiễm quay đầu, đỏ mặt nói: "Nương nương, người say rồi, vẫn là mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Điện hạ là cảm thấy ta quá phóng đãng, hay là không biết xấu hổ?"
"Không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận