Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 661:

**Chương 661**
Dịch thị ôm Tiểu Trần, nặng nề hướng về phía Trần Mặc đi đến, miệng vừa nói: "A Trọng thật đáng yêu, phu quân, t·h·iếp thân cũng rất muốn có một đứa nhỏ ngoan như A Trọng."
"Sẽ có." Trần Mặc nhéo nhéo gương mặt Trần Trọng, cười nói: "Trọng nhi hôm nay có ngoan không?"
"Ngoan. Di nương nói ta rất ngoan." Trần Trọng đáp.
"Không hổ là con ngoan của phụ vương. Đến, để phụ vương ôm một cái."
Trần Mặc từ tr·ê·n tay Dịch thị tiếp nh·ậ·n đứa bé, ôm một lát, rồi giao cho Hàn An Nương, nói với Dịch thị: "Tiểu Lộc, lại đây, ta có chuyện muốn nói với nàng."
Dịch thị mặt đỏ lên, còn tưởng là chuyện gì, làm bộ thẹn thùng nói: "Phu quân, đang giữa ban ngày đó."
"Có chính sự." Trần Mặc mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Dịch thị thấy vậy, lập tức thu lại bộ dáng cười hì hì.
...
Hậu viện phòng nhỏ, cao rộng, lịch sự tao nhã, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.
Những gian phòng nhỏ này, bất kể là có người ở hay không có người ở, đều có người làm đến quét dọn.
Trần Mặc ngưng mắt nhìn về phía Tiểu Lộc, đang mặc một thân váy dài màu xanh nhạt, đặc biệt là mấy sợi tóc dựng đứng ngốc nghếch tr·ê·n đầu, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều, ôn nhu nói: "Tiểu Lộc, gần đây nhạc phụ đại nhân vẫn khỏe chứ?"
"Cha t·h·â·n thể vẫn còn c·ứ·n·g rắn, đoạn thời gian trước còn đột p·h·á tới thất phẩm võ giả." Dịch thị cười nói.
"Trong nhà có p·h·át sinh chuyện gì không?" Trần Mặc nói.
"Không có a." Dịch thị nghĩ nghĩ.
"Thật sự không có?"
"Phu quân, là đã xảy ra chuyện gì sao?" Dịch thị đôi mi thanh tú nhăn lại, ý thức được điều không t·h·í·c·h hợp.
"Đây là hồ sơ vụ án nha môn vừa mới đưa tới, nàng xem một chút đi." Trần Mặc từ trong n·g·ự·c móc ra hồ sơ vụ án của Dịch Dũng, đưa cho Tiểu Lộc.
Dịch thị sau khi xem xong, đôi mi thanh tú nhíu c·h·ặ·t, ngẩng đầu nói: "Phu quân, chuyện này cha không có nói với t·h·iếp thân nha. Huynh trưởng sao có thể làm ra chuyện như vậy."
Dịch thị tức giận đến nỗi quai hàm p·h·ồ·n·g lên.
"Ái th·iếp diệt vợ, từ xưa đến nay, luật p·h·áp đều không ủng hộ." Trần Mặc nói.
Dịch thị nói: "Phu quân yên tâm, cứ để nha môn xử lý theo lẽ phải, t·h·iếp thân tuyệt không bao che."
"Có Tiểu Lộc nàng nói những lời này, ta liền yên tâm."
Nói rồi, Trần Mặc đi tới, ôm Tiểu Lộc có làn da t·h·ị·t trắng như sữa, nói: "Chuyện này, nhạc phụ đại nhân cũng có trách nhiệm rất lớn."
Tiểu Lộc trừng mắt nhìn.
Trần Mặc nói tiếp: "Th·e·o lý thuyết, loại sự tình này căn bản là không đến mức nháo đến nha môn. Ta cũng không tin Dịch Dũng bỏ vợ, mà nhạc phụ đại nhân lại không biết, làm gia chủ Dịch gia, phụ thân của Dịch Dũng, hắn sao có thể không ngăn cản chuyện này p·h·át sinh? Còn để việc này nháo đến nha môn, để cho người ngoài chê cười chúng ta."
Chuyện ái th·iếp diệt vợ, bình thường đều p·h·át sinh ở những gia đình phú quý, mà một khi p·h·át sinh loại sự tình này, gia tộc đã có thể giải quyết, kết quả còn nháo đến nha môn.
Dịch t·h·iê·n Xích, với tư cách gia chủ đã không làm tròn trách nhiệm.
"Phu quân, t·h·iếp thân minh bạch." Dịch thị biết rõ phu quân đang muốn nói đến điều gì.
"Minh bạch là được. Dịch Dũng mặc dù là được nh·ậ·n làm con thừa tự cho nhạc phụ đại nhân, nhưng theo phương diện luật p·h·áp mà nói, không khác gì con ruột, nhạc phụ đại nhân có thời gian rảnh, nên quan tâm, dạy bảo nhiều hơn." Trần Mặc nói.
Dịch thị khẽ gật đầu.
"Còn có, chuyện này ta đã nói với nha môn, dự định đem vụ án này làm thành điển hình, để khuyên răn người đời." Trần Mặc nói.
"Đáng làm như thế."
Dù sao cũng là con thừa tự, Dịch thị đối với vị huynh trưởng này không có quá nhiều tình cảm, tự nhiên cũng sẽ không đi cầu tình gì.
"Hi vọng sau chuyện này, có thể cho hắn một bài học nhớ đời." Trần Mặc nói.
Dịch thị không muốn nói thêm về chuyện này, chủ động ngẩng đầu, hướng tới cánh môi Trần Mặc, bốn môi chạm nhau.
Dưới chiếc mũi ngọc tinh xảo của Dịch thị, đôi môi phấn khẽ thở, đôi mắt đẹp tràn ngập ngượng ngùng.
Một lát sau, đôi môi rời nhau.
Dịch thị má ngọc đỏ bừng như ráng chiều, tựa vào đầu vai Trần Mặc, ôn nhu nói ra: "Phu quân, t·h·iếp thân có hỏi qua Nạp Lan cô nương, gần đây t·h·iếp thân đã ngừng tu luyện, có lẽ đã có hiệu quả, phu quân cho t·h·iếp thân một đứa bé đi."
Trần Mặc: ". . ."
Mới qua bao lâu, Tiểu Lộc đã muốn thấy hiệu quả.
Trần Mặc nói: "Ta sẽ hết sức."
Tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g.
Dịch thị học theo giọng điệu của bọn nhỏ, nói: "Phu quân, người ta cũng muốn cưỡi."
"Ba." Trần Mặc một bàn tay đ·ậ·p vào bờ m·ô·n·g nhỏ của nàng, nói: "Không học được điều tốt."
"Phu quân, v·a·n· ·c·ầ·u người." Dịch thị ôm cánh tay Trần Mặc, nhẹ nhàng lay động, nũng nịu.
"Thôi được, ta cũng nên kiểm nghiệm ‘quân t·ử lục nghệ’ của nàng." Trần Mặc ngả người xuống g·i·ư·ờ·n·g, hai tay ôm lấy gáy.
Dịch thị vui mừng, vội vàng buông màn che xuống.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng mở rộng hai chân, ở tr·ê·n cao nhìn xuống, ngưng mắt nhìn vị thanh niên tuấn dật, trái tim đập loạn, ngượng ngùng không thôi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Tiếng sột soạt vang lên.
Rất nhanh, ở giữa màn che, mơ hồ vang lên một tiếng "Ưm".
Trần Mặc vịn eo thon của Tiểu Lộc, đôi mày k·i·ế·m giương lên.
Hắn không nói bất kỳ lời nào, cứ như vậy ngước mắt nhìn gương mặt phấn hồng kia, tâm thần không tự giác phiêu diêu về nơi xa, suy nghĩ tâm sự.
Một lát sau, Dịch thị đem vầng trán xinh đẹp, mái tóc xanh như suối tựa vào l·ồ·ng n·g·ự·c nóng bỏng của thanh niên, nhẹ giọng nói ra: "Phu quân, người nói chúng ta nên đặt tên con là gì thì tốt?"
Trần Mặc: ". . ."
Còn chưa có con, mà đã bắt đầu nghĩ tên.
Tiểu Lộc, thật không hổ là nàng.
"Nghe theo nàng." Trần Mặc nói.
Dịch thị nghiêm túc suy nghĩ: "Phu quân, người còn nhớ rõ bài thơ tình trước kia tặng cho t·h·iếp thân không?"
Trần Mặc khẽ giật mình, đang định nhớ lại, thì Tiểu Lộc đã đọc:
"Quan quan sư cưu, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân t·ử hảo cầu.
Tham si hạnh thái, tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi."
(Tạm dịch:
"Con chim thư cưu kêu quan quan, ở trên bãi sông.
Người thục nữ yểu điệu, là người bạn tốt của người quân tử.
Rau hạnh so le, trái phải hái lấy.
Người thục nữ yểu điệu, thức ngủ mong cầu.")
Tiểu Lộc vừa đọc, đã kéo suy nghĩ của Trần Mặc về rất xa, toàn tức nói: "Cho nên nàng muốn đặt tên là ‘chim gáy’, Trần Chim Gáy?"
Tiểu Lộc nói: "Không, t·h·iếp thân muốn đặt tên cho con là Độc Mặc. Độc Mặc, Độc Mặc, cái tên này đặt cho nam hay nữ đều được."
Trần Mặc khóe miệng có chút co giật, vậy mà nàng lại đọc ‘chim gáy’ làm gì, hắn còn tưởng rằng Tiểu Lộc muốn lấy tên từ trong bài thơ ca này.
"Phu quân người thấy thế nào." Dịch thị hỏi.
"Ta không phải nói nghe theo nàng sao."
"Vậy thì quyết định, cái tên này người không được nói cho các tỷ muội khác. T·h·iếp thân không muốn để các nàng đoạt mất cái tên này." Dịch thị nói.
"Được."
Nói xong, Trần Mặc xoay người, đặt Dịch thị ở dưới thân, kề tai nói: "Tiểu Lộc, nên để nàng kiểm nghiệm ‘quân t·ử lục nghệ’ của ta."
Dịch thị mặt đỏ ửng, khẽ "Ừm" một tiếng như muỗi kêu.
...
Trời dần tối.
Trương phủ.
Trương Hà nh·ậ·n được thiếp mời của Tống Thanh, biết được đối phương buổi tối sẽ đến bái phỏng, mặc dù không rõ ràng đối phương có dụng ý gì, nhưng vẫn thật sớm ở trong nhà chờ đợi, cũng để nhà bếp chuẩn bị tốt rượu t·h·ị·t, dự định khoản đãi Tống Thanh chu đáo.
Không bao lâu, một cỗ kiệu dừng trước cổng chính Trương phủ, Tống Thanh từ trong kiệu đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận