Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 478: Đã tới địch hậu

**Chương 478: Đã đến hậu phương địch**
Bóng đêm dần buông xuống.
Trong đại trướng trung quân ở huyện Yên Lăng, các tướng lĩnh của Kim Hạ quân đều tề tựu đông đủ, cùng nhau uống rượu sữa ngựa.
"Mẹ nó, thật sự không thể ngờ, thống soái Lũng Hữu này lại là một nữ nhân."
"Đúng vậy, hơn nữa còn là một thượng phẩm võ giả, cũng thật lợi hại, vậy mà có thể trông ba ngày, nếu không phải Hạ Cát tướng quân bên kia nhanh chân chiếm được Cư Dung quan, huyện Yên Lăng này không biết đến bao giờ mới hạ được."
"Đâu chỉ lợi hại, cô nương kia còn rất xinh đẹp, không biết mùi vị của nữ nhân này khi ở trên giường sẽ thế nào."
"Ha ha, loại ngựa chiến mạnh mẽ này chúng ta không hàng phục được, chỉ có thể để Hạ Cát tướng quân ra tay."
". . ."
Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt Hoàn Nhan Hạ Cát, hắn tại phương diện ban thưởng luôn hào phóng, thêm nữa tâm tình đang rất tốt, nhấp một hớp rượu sữa ngựa rồi cười nói: "Còn cần các vị đồng tâm hiệp lực, nếu thật sự bắt được Nguyệt Như Yên, bản tướng quân cam đoan các vị đều có thể hưởng dụng."
"Ha ha."
Trong quân trướng, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Hoàn Nhan Hạ Cát uống cạn chén rượu sữa ngựa, tiếp đó nói: "Hiện tại Cư Dung quan và Yên Lăng huyện, hai tòa trọng trấn này đều đã bị quân ta chiếm lĩnh, Nguyệt Như Yên bây giờ không còn gì đáng lo, việc chúng ta cần suy tính chính là đề phòng nàng ta bỏ trốn."
Hoàn Nhan Hạ Cát đứng dậy, xoay người, nhìn tấm bản đồ treo trên tường, nói: "Sau này, Nguyệt Như Yên một khi từ bỏ Lũng Hữu tháo chạy, chỉ có hai con đường."
Con đường thứ nhất, chạy về hướng tây, qua Tần Quan, lui về Hà Tây. Một con đường khác, xuôi nam rút lui đến Ngu Châu. Mà theo ta được biết, Nguyệt thị và Trần Mặc có mối quan hệ không tốt, Trần Mặc còn từng phát hịch văn thảo phạt Nguyệt thị, cho nên Nguyệt Như Yên có khả năng cao sẽ lui về Tần Quan."
Nói xong, Hoàn Nhan Hạ Cát xoay người lại, đối mặt với chúng tướng sĩ, nghiêm mặt nói: "Cho nên, chúng ta phải đến trước nàng ta, sớm phá hủy đường lui của nàng."
Chư tướng gật đầu, Nguyệt Như Yên quả thực rất khó đối phó, bất luận là phương diện nào, đều không thể để nàng ta chạy thoát.
Ngay khi chư tướng đắm chìm trong giấc mộng bắt sống Nguyệt Như Yên rồi hưởng dụng, một tên sĩ binh đi đến, phá vỡ ảo tưởng của bọn hắn.
"Tướng quân, đông tuyến có văn kiện khẩn cấp." Sĩ binh đưa thư cho Hoàn Nhan Hạ Cát.
Chư vị tướng lĩnh còn chưa biết là chuyện gì, dựa theo ấn tượng chủ quan mà suy đoán nói: "Chắc chắn là tin thắng trận của Thiết Mộc Nhĩ tướng quân."
"Đúng vậy, kỵ binh dưới trướng Thiết Mộc Nhĩ nhiều hơn, phía bắc Đại Tống phần lớn lại là Nhất Mã Bình Xuyên, với tốc độ của kỵ binh, lúc này có lẽ đã đánh tới Thanh Châu."
"Ha ha, vậy tốc độ của chúng ta cũng cần phải nhanh lên, nếu không sẽ không thể hội quân cùng hắn."
". . ."
Ngay khi mọi người cho rằng là tin chiến thắng, xem xong văn kiện khẩn cấp, Hoàn Nhan Hạ Cát đập mạnh một chưởng xuống mặt bàn.
Bàn "Phanh" một tiếng vỡ tan tành, một cỗ khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Hoàn Nhan Hạ Cát lan tràn ra.
"Phế vật, một đám phế vật." Hoàn Nhan Hạ Cát giận dữ quát.
Chư tướng bị phản ứng của Hoàn Nhan Hạ Cát dọa sợ, trong lúc nhất thời, đại trướng trung quân trở nên im lặng như tờ.
Yên lặng rất lâu, mới có tướng lĩnh lấy can đảm hỏi dò: "Hạ Cát tướng quân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Thiết Mộc Nhĩ bại rồi." Hoàn Nhan Hạ Cát trầm giọng nói.
"Cái gì? !"
"A?"
Chư tướng đều kinh ngạc.
"Trong thư truyền đến nói, Trần quân có một loại vũ khí sát thương lớn "Trách lôi" âm thanh của nó vang động trời đất, có thể làm cho chiến mã chấn kinh dừng lại không tiến, lại có những mảnh sắt vỡ vụn văng ra có thể xuyên qua Đằng Giáp, đông lộ quân ở Yêu Nhi thành tại Cao Châu của Đại Tống đại bại, tổn thất bộ kỵ vượt qua hai vạn, hiện đã lui khỏi Cao Châu, mà Trần quân vẫn tiếp tục truy đuổi bọn hắn, hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng chiếm lĩnh Lũng Hữu, từ phía sau tạo áp lực cho Trần quân." Hoàn Nhan Hạ Cát mặt mày tái mét nói.
Nghe vậy, chúng tướng hai mặt nhìn nhau.
Không thể ngờ Thiết Mộc Nhĩ không những bại, còn thảm bại như vậy.
. . .
Cuối tháng chín.
Trong địa phận Lũng huyện, Thương Châu.
Thương Châu, đã không còn là bắc địa.
Lại hướng về phía bắc, chính là U Châu.
Trên một ngọn núi đá.
Trần Mặc ngắm nhìn phía dưới, một con đường quan đạo không tính là rộng rãi trải qua dưới chân núi.
Nghiêm túc quan sát địa thế một phen, rồi nói: "Vị trí này không tệ, rất thích hợp mai phục."
Hạ Chỉ Ngưng cũng khẽ gật đầu, chỉ vào một khối cự thạch đối diện, nói: "Nếu đến thời điểm đó, đem khối cự thạch này cho nổ sập xuống, thì càng tốt hơn."
Trần Mặc nhìn khối cự thạch Hạ Chỉ Ngưng chỉ, trầm tư một chút: "Hiện tại, phải xem Ngụy Thanh thăm dò thế nào rồi."
Từ sau khi quyết định đường vòng bao đánh hậu quân của Kim Hạ đông lộ, Trần Mặc liền cùng Hạ Chỉ Ngưng, mang theo Kiêu Kỵ vệ và Thân Binh doanh cơ hồ là ngày đêm không ngừng lên đường, chỉ cần ngựa còn có thể chạy, thì không ai được nghỉ ngơi.
Suốt mười ngày qua, đi đường vòng quanh Thương Châu.
Giờ thì chỉ cần xem, có phải đã đến được phía sau đại quân của Kim Hạ hay không.
Chẳng bao lâu sau, khi sắc trời gần tối, Ngụy Thanh đã thăm dò tin tức trở về.
Lúc này Ngụy Thanh trong trang phục áo gai của nông phu, hắn đi đến trước mặt Trần Mặc, cung kính nói: "Hầu gia, dựa theo phân phó của ngài, thuộc hạ ở Lũng huyện và mấy huyện thành xung quanh đều đã dò xét, chưa từng phát hiện dấu vết Kim Hạ man di đi qua."
Nghe vậy, Trần Mặc hơi thả lỏng lông mày, không có phát hiện dấu vết đi qua, chứng tỏ bọn hắn còn chưa có rút lui đến Thương Châu.
Trần Mặc hạ lệnh cho Tôn Mạnh: "Lập tức truyền tin cho Thôi Sảng và Trường Ân, để bọn hắn tìm cách đem đám Kim Hạ man di kia dẫn tới Lũng huyện bên này."
"Vâng."
Sau khi Tôn Mạnh rời đi, Trần Mặc thấy Hạ Chỉ Ngưng đã tắm rửa sạch sẽ xong đi tới, đứng dậy thuận thế kéo nàng qua: "Đuổi theo nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi."
"Đừng đụng, đã nhiều ngày chưa được chợp mắt, để ta ngủ một giấc." Hạ Chỉ Ngưng đập tay Trần Mặc.
"Chơi xong chúng ta lại ngủ tiếp, ta hơi nhớ." Trần Mặc không che giấu chút nào nói.
"Đồ sắc trùng lên não." Hạ Chỉ Ngưng trừng Trần Mặc một cái, đang nói đến đó, thấy Trần Mặc đã hôn lên, vội vàng nói: "Chờ một chút."
Nói xong, đẩy Trần Mặc ra, đi ra soái trướng, dặn dò vài tiếng với thủ vệ bên ngoài, rồi mới trở về, mắng: "Khẽ thôi. Nhỏ tiếng một chút."
Trần Mặc một tay ôm lấy Hạ Chỉ Ngưng, trong trướng đồ đạc giản đơn, trải thảm nằm đất, Trần Mặc đặt nàng lên trên bàn.
Hạ Chỉ Ngưng vừa mới tắm xong, đổi sang một kiện áo choàng nhẹ nhàng, dù sao cũng là trong quân đội, Hạ Chỉ Ngưng cũng không mặc váy.
Trần Mặc trực tiếp nắm lấy vạt áo choàng hai bên, nhẹ nhàng kéo một cái, áo bào liền tuột xuống, bên trong là một chiếc áo lót màu trắng.
Trần Mặc cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Hạ Chỉ Ngưng, đồng thời thao tác.
Hai tay vòng qua sau lưng Hạ Chỉ Ngưng, nhẹ nhàng cởi ra, áo lót liền trượt xuống, lộ ra sự rộng lớn đầy đặn.
Hạ Chỉ Ngưng theo bản năng dùng tay che lại, cánh tay ngang ở trước ngực.
Thấy Trần Mặc lại muốn giở trò, Hạ Chỉ Ngưng nhân lúc hít thở trừng mắt nhìn Trần Mặc, nói: "Ngươi nhanh lên một chút. Nói không chừng một lát nữa sẽ có người tới báo cáo."
"Không phải nàng đã sắp xếp xong rồi sao."
Trần Mặc lấy tay nàng ra, há miệng liền ngậm lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận