Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 305: Thu nhập trong phòng

**Chương 305: Thu hoạch trong phòng**
Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng. Ninh Uyển hai tay khoanh lại che chở đôi vai, ba ngàn sợi tóc rối tung trên vai đẹp cùng sau lưng. Khuôn mặt ôn uyển hoa mỹ kia, giờ phút này bị kinh hoảng cùng x·ấ·u hổ chiếm cứ. Thân thể mềm mại có thể xưng hoàn mỹ kia, dưới ánh đèn chiếu rọi, trắng nõn không tì vết, mang một vẻ thánh khiết, nhất là đôi môi phấn nhuận kia, trong suốt óng ánh.
"Sao chàng lại tới đây?" Trong t·h·ùng tắm này, Ninh Uyển tránh cũng không có chỗ tránh, khuôn mặt đỏ bừng.
Ngón tay vuốt ve trên làn da thịt trắng nõn mềm mại, Trần Mặc cúi đầu hôn lên gáy Ninh Uyển, sau đó k·é·o qua mỹ nhân thon dài nhu mỳ, để nàng quay mặt về phía mình. Chỉ cảm thấy xúc cảm tinh tế, mềm mại, khiến người ta yêu t·h·í·c·h không buông tay, khẽ nói: "Ra mồ hôi, trở về tắm rửa."
Ninh Uyển giật mình, rút tay ra nhưng không được, nhân tiện nói: "Vậy chàng đi tắm đi, đến chỗ ta làm gì?"
"Ninh di không phải vừa vặn muốn tắm rửa sao, chúng ta cùng nhau tắm, cũng có thể tiết kiệm một chút nước." Thanh âm êm ái của Trần Mặc truyền vào tai Ninh Uyển.
Ninh Uyển: ". . ."
Chàng đường đường là Hầu gia Bình Đình huyện, gia nghiệp to lớn, lại đi tiếc chút nước này?
Chút nước này đáng bao nhiêu tiền?
Không n·ổi tiền này thì ta trả.
Thấy mỹ nhân kinh ngạc, Trần Mặc đã buông lỏng nàng, nhấc t·h·ùng gỗ đổ nước vào trong t·h·ùng tắm, c·ở·i áo nới dây lưng, không nói lời nào liền bước vào trong t·h·ùng tắm.
Nước nóng thấm qua thân thể, t·h·ùng tắm vốn đã tương đối đầy, Trần Mặc sau khi bước vào, có cảm giác nước muốn tràn ra.
Ninh Uyển kinh hãi, vội vàng muốn rời khỏi t·h·ùng tắm, nhưng Trần Mặc lại k·é·o vai đẹp của nàng, ôm chặt vào trong n·g·ự·c, ghé tai nói: "Qua lâu như vậy, Ninh di cân nhắc thế nào?"
Trước đó ôm ấp x·ấ·u hổ là vì có một thân vỏ trứng, nhưng bây giờ...
Ninh Uyển rõ ràng cảm nh·ậ·n được hết thảy của Trần Mặc.
Trước kia, khi nàng ở cùng Lương Tùng, hai người đều tương kính như tân, mọi việc đều tuân th·e·o cấp bậc lễ nghĩa.
Ví dụ như hai người chưa từng ban ngày làm chuyện hoang đường.
Trước mặt người khác, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương.
Cử chỉ vừa vặn đứng đắn, chuyện ân ái cũng phải hỏi thăm nàng trước.
Mà Trần Mặc, ở những phương diện này, lại như một đứa trẻ ngỗ nghịch, không bị cấp bậc lễ nghĩa trói buộc, thoải mái lại hoang đường.
Nhưng Ninh Uyển không biết vì sao, trong nội tâm nàng lại ưa t·h·í·c·h Trần Mặc như vậy.
Từ nhỏ đến lớn gò bó th·e·o khuôn phép, sự nhanh nhẹn đ·á·n·h vỡ lẽ thường này, cảm giác phản nghịch chưa từng trải qua, khiến nhịp tim nàng tăng nhanh rất nhiều.
Đây cũng chính là lý do vì sao những gã trai hư thường thường đều có thể đạt được điều mình mong muốn.
Nghe thanh niên nói, trái tim Ninh Uyển như muốn nhảy ra khỏi l·ồ·ng n·g·ự·c, không biết t·r·ả lời thế nào.
Thấy Ninh Uyển không nói, Trần Mặc ghé tai cọ xát, nói: "Ninh di, lần trước không phải là lừa ta chứ?
Nếu biết rõ nàng lừa ta, ta sẽ rất tức giận."
Trần Mặc nắm cằm Ninh Uyển, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí mang th·e·o chút nghiền ngẫm.
"Không có, không có." Ánh mắt Ninh Uyển có chút t·r·ố·n tránh, không dám nhìn Trần Mặc.
"Vậy nàng cân nhắc thế nào?" Trần Mặc truy tìm ánh mắt nàng, không cho nàng tránh.
Ninh Uyển nắm c·h·ặ·t hai tay thành quyền, thấy Trần Mặc từng bước ép s·á·t, khẽ c·ắ·n môi anh đào: "Chàng nhất định phải b·ứ·c ta như vậy sao?"
"Ta nào có b·ứ·c nàng, là tự nàng nói cho ta thời gian suy nghĩ. Không phải Ninh di định quỵt nợ đấy chứ."
"Không phải."
"Nghĩ quỵt nợ cũng đã muộn, đêm nay ta đã tới thì sẽ không đi."
Trần Mặc tiến tới trên chiếc mũi tú lệ của Ninh Uyển, hai phiến môi đỏ mọng óng ánh, chỉ cảm thấy khí tức thơm ngát, thành thục tươi tốt không gì sánh được.
Nghe thanh niên bá đạo, Ninh Uyển bất giác khép hàng mi cong, khuôn mặt vốn nở nang trắng nõn, hiện lên vẻ ửng đỏ nhàn nhạt, xinh đẹp như một đóa hồng mai, cảm giác chưa bao giờ có dâng lên trong lòng.
Nhưng thanh niên không thành thật, vốn chỉ muốn hưởng thụ nụ hôn, nhưng hắn lại muốn nhiều hơn, muốn c·ở·i tấm lòng rộng lớn của nàng.
Mà Lương Tùng xưa nay không hề hay biết những điều này.
Ai nha, tự nhiên lại nghĩ tới hắn làm gì.
Ninh Uyển muốn gỡ tay Trần Mặc ra, nhưng Trần Mặc không chịu nghe, khư khư cố chấp.
Bất đắc dĩ, thấy không thể thoái thác, Ninh Uyển đành mặc cho Trần Mặc hành động.
Nhưng thấy Trần Mặc càng ngày càng quá ph·ậ·n, thậm chí nghĩ muốn làm chuyện đó trong t·h·ùng tắm.
Ninh Uyển vội vàng ngăn Trần Mặc làm ẩu.
Trần Mặc: "? ? ?"
Hắn cho rằng Ninh Uyển thật sự chưa suy nghĩ kỹ.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Trần Mặc, Ninh Uyển chủ động vươn tay trắng nõn, ôm cổ Trần Mặc, muốn mở miệng, nhưng e thẹn, phải một lúc lâu sau mới nói ra: "Đừng ở đây."
"Vậy ở đâu?" Trần Mặc biết rõ ý tứ Ninh Uyển, nhưng vẫn cố ý trêu ghẹo nàng một tiếng.
"Mạc tiếu n·ô·ng gia tịch t·ửu hồn, phong niên lưu khách túc kê đồn" ( ý là "Chớ chê rượu đục nhà nông, năm được mùa giữ khách lại bằng thịt gà đầy mâm"), Ninh Uyển nghe được lời trêu ghẹo này, chỉ cảm thấy xấu hổ trong lòng, mặt đỏ như ráng chiều, cáu giận nói: "Chớ có trêu ghẹo ta."
"Ha ha ha." Trần Mặc cười to ba tiếng, bàn tay lớn vòng qua đầu gối Ninh Uyển, ôm ngang nàng lên. Từng giọt nước tí tách rơi xuống từ trên thân thể hai người, nhỏ vào trong t·h·ùng tắm, phảng phất như châu lớn châu nhỏ rơi trên khay ngọc.
Trần Mặc ôm Ninh Uyển rời khỏi t·h·ùng tắm, đi chân trần về phía g·i·ư·ờ·n·g êm, để lại từng vệt nước trên sàn gỗ phía sau.
Ninh Uyển ôm cổ Trần Mặc, mặt dán vào l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ cùng khí tức nam tử hừng hực của thanh niên. Ninh Uyển vừa khẩn trương, lại vừa chờ mong.
Trước đây, khi nàng mới thành hôn, cũng không có cảm giác này.
Trần Mặc vì không muốn Ninh Uyển cảm thấy mình không thương tiếc nàng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống g·i·ư·ờ·n·g êm.
Ninh Uyển tâm tư vốn tinh tế, nàng cảm nh·ậ·n được sự ôn nhu của Trần Mặc, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, không còn khẩn trương như trước.
Hắn, vẫn là rất biết thương người.
Vì thế, nàng hơi đứng dậy, muốn trải đệm chăn, tránh để đến lúc làm loạn thì không kịp...
Nhưng, nàng vừa nghiêng người, lại nghe "ba" một tiếng, trong phòng lộ ra âm thanh có chút vang dội. Rõ ràng là nơi kín đáo b·ị đ·ánh lén.
"Chàng..."
Khuôn mặt xinh đẹp như tuyết của Ninh Uyển giờ phút này tràn đầy sắc hồng xấu hổ, hàm răng như muốn c·ắ·n nát môi anh đào, quay đầu nhìn Trần Mặc, đôi mắt đẹp tràn đầy khó tin.
Người này có phải đang k·h·i· ·d·ễ nàng không, hết lần này đến lần khác được voi đòi tiên.
Nhưng không hiểu sao, Ninh Uyển chỉ cảm thấy vô cùng k·i·n·h h·ã·i, thân thể mềm mại nhũn ra mấy phần, nỗi lòng bay tán loạn.
Trần Mặc xích lại gần, hai tay ôm lấy mỹ nhân như muốn n·ổ tung, thấp giọng nói: "Ninh di cho dù không làm gì, cũng đủ khiến ta si mê."
Khi Ninh Uyển nói những lời kia với Trần Mặc, tinh thần của nàng đã không còn đề phòng với hắn. Mặt mày tinh xảo như vẽ, vũ mị lưu chuyển, khí chất thành thục của nhân thê tràn ra, mặc cho Trần Mặc ôm chặt.
Cảm nh·ậ·n được ánh mắt xâm lược của thanh niên, Ninh Uyển đưa tay ch·ố·n·g đỡ l·ồ·ng n·g·ự·c Trần Mặc: "Chàng có thể đáp ứng ta một yêu cầu không?"
Trần Mặc sững s·ờ: "Yêu cầu gì?"
"Vĩnh viễn đừng bỏ rơi ta..." Ninh Uyển vùi mặt vào n·g·ự·c Trần Mặc, lắng nghe nhịp tim của hắn, phảng phất muốn từ tiếng lòng của hắn, p·h·án đoán những lời hắn nói tiếp theo là thật hay giả.
"Đồ ngốc." Trần Mặc vuốt ve khuôn mặt Ninh Uyển, có thể cảm nh·ậ·n được sự bất an trong lời nói của nàng.
Nàng đã lần lượt bị Lương Tùng và Ninh gia bỏ rơi.
Người từng chịu tổn thương, sẽ rất mẫn cảm.
Trần Mặc cười nói: "Trước đây khi ta bảo Ninh di ở lại Long Môn huyện, ta đã dự định để nàng ở lại lâu dài, lúc đó ta đã không có ý định bỏ rơi nàng, giờ Ninh di đã là nữ nhân của ta, sao ta có thể bỏ rơi nàng.
Càng đừng nói, Ninh di là hiền nội trợ của ta, tiệm lẩu và tửu quán còn cần nàng phụ trách, nếu không có nàng, ta cũng không biết phải làm sao."
Trần Mặc hôn lên môi nàng.
Nghe nhịp tim trầm ổn của Trần Mặc, lời nói không chút do dự, Ninh Uyển an tâm hơn một chút, nói: "Mong chàng thương tiếc."
Lời này, như tiếng kèn xung phong trên chiến trường, khiến người ta thẳng tiến không lùi.
. . .
Một bên khác.
Trong phòng Lương Tuyết, Lương Tuyết vừa tắm xong, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, biết rằng đêm nay Trần Mặc sẽ không tới.
Cũng tốt, nếu Trần Mặc hàng đêm ngủ lại chỗ nàng.
Sẽ dẫn tới sự ghen tị của các tỷ muội khác.
Thế nhưng, đêm nay Trần Mặc không đến, bóng đêm dài đằng đẵng, Lương Tuyết ngồi trong căn phòng tr·ố·ng t·r·ải, không biết làm gì.
Bởi vì Trần Mặc đã làm xáo trộn nếp sống của nàng, trước giờ Tý, nàng căn bản không ngủ được.
Theo lý, nàng có thể tìm Hàn An Nương giải sầu, đ·u·ổ·i bớt thời gian.
Thế nhưng, trước mặt Hàn An Nương, Lương Tuyết luôn có chút câu nệ, có những lời, không tiện nói với họ.
Ngồi một lúc, Lương Tuyết đứng dậy, định đi tìm Ninh Uyển trò chuyện.
Đã từng là "kẻ địch" có mâu thuẫn, nhưng bây giờ, hai người ở Long Môn huyện này, lại là người thân cận nhất.
Bóng đêm càng sâu, đèn đuốc hậu viện tắt đi rất nhiều, phần lớn là bóng tối.
Lương Tuyết ở đây mấy năm, đối với bố cục nơi này đã sớm hiểu rõ như lòng bàn tay.
Không lâu sau, nàng đã đến đình viện của Ninh Uyển.
Lương Tuyết hít sâu một hơi, bước vào.
. . .
Trong phòng.
Ninh Uyển là người đã lâu không gần gũi, lại trải qua chuyện ân ái, tựa như trận lụt mấy năm trước ở phương Nam, cặp mắt rực rỡ, mềm mại đáng yêu hơi nh·e·o lại, hàm răng trắng nõn như ngọc c·ắ·n nhẹ đôi môi đỏ mọng, ánh mắt như vẽ nên b·ứ·c tranh sơn thủy duyên dáng.
Thời khắc này, tóc mây tán loạn, tựa như thôn phụ mới vào chốn phồn hoa, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh nơi đó, tâm thần yểu điệu, không biết đi đâu, có chút lưu luyến.
Chiếc mũi ngọc tinh xảo tú lệ, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Trần Mặc ghé tai nàng thì thầm: "Ta và hắn, ai mạnh hơn. . ."
Nghe vậy, Ninh Uyển lập tức tỉnh táo, sắc mặt đỏ bừng như m·á·u: "Chàng muốn c·h·ết à."
Người này thật sự là quá x·ấ·u rồi.
Lúc này lại nhắc tới người kia...
Nhưng phản ứng của Ninh Uyển, rơi vào tai Trần Mặc, lại giống như hờn dỗi, nũng nịu. Nếu có người ngoài nhìn vào, hai người chính là một đôi vợ chồng thân m·ậ·t, đủ để khiến người khác phải ghen tị.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên từ ngoài phòng: "Ninh di, nàng ngủ chưa?"
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Ninh Uyển nghe được giọng Lương Tuyết, trong lòng hoảng hốt, thông minh hơn người, nhưng giờ phút này lại hoảng hốt đến hoang mang lo sợ: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tuyết nhi tới rồi, sao nó lại tới đây..."
Nhưng khi nàng cho rằng Trần Mặc cũng sẽ hoảng sợ.
Nàng lại thấy khuôn mặt thanh niên kia ửng hồng lên.
Hắn... đây là phản ứng gì?
Hắn đang nghĩ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận