Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 422: Thử hoả pháo, Chu Tước vệ

**Chương 422: Thử hỏa pháo, Chu Tước vệ**
"Dìu ta dậy, ta muốn truyền công cho Như Yên."
Giọng nói có phần hư nhược của Nguyệt lão Thái Quân vang lên trong phòng, tất cả mọi người đều chấn động, sau đó bừng tỉnh, từng người lộ vẻ bi thống.
Nguyệt thị, hậu duệ vương thất Nam Nguyệt quốc, có huyết mạch vương thất, mà vương thất Nam Nguyệt quốc từ xưa đã lưu truyền một loại bí pháp, loại bí pháp này chỉ có huyết mạch ruột thịt mới có thể truyền thừa.
Đó chính là võ giả Thần Thông cảnh trở lên, có thể đem tu vi bản thân truyền cho đời sau, thông qua loại bí pháp này, hao tổn sẽ không vượt quá ba thành.
Nguyệt lão Thái Quân là tam phẩm võ giả, Nguyệt Như Yên là tứ phẩm.
Nếu tiếp nhận truyền công của Nguyệt lão Thái Quân, có thể nhảy vọt trở thành võ giả Thượng Tam Phẩm.
Chỉ là người truyền công, sau khi truyền công xong, sẽ lập tức c·hết đi.
Cho nên các đời thượng phẩm võ giả của Nguyệt thị, đều là sắp đến đại hạn mới đem tu vi bản thân truyền cho đời sau.
Mẫu thân, nãi nãi của Nguyệt Như Yên đều có thiên phú thường thường, chỉ có truyền công cho Nguyệt Như Yên, mới là lựa chọn tốt nhất.
"Không, Như Yên không muốn, quá mỗ mỗ, người nhất định có thể chịu đựng được." Nguyệt Như Yên nói với giọng trầm thấp.
"Như Yên, hài tử ngoan." Nguyệt lão Thái Quân dùng bàn tay khô héo, vuốt ve gương mặt Nguyệt Như Yên, nói: "Ta tin tưởng, Như Yên, ngươi nhất định có thể dẫn dắt Nguyệt gia, vượt qua cơn khốn khó, chỉ là tất cả những chuyện này, quá mỗ mỗ ta không nhìn thấy được rồi."
"Quá mỗ mỗ..." Hốc mắt Nguyệt Như Yên rốt cục cũng ươn ướt.
"Dìu ta dậy." Nguyệt lão Thái Quân nói với nãi nãi của Nguyệt Như Yên.
Nãi nãi của Nguyệt Như Yên vội vàng dìu lão Thái Quân dậy, mà nàng, đã khóc thành người đẫm lệ.
"Như Yên, lại đây." Nguyệt lão Thái Quân nói.
"Quá mỗ mỗ..." Nguyệt Như Yên không đành lòng.
"Lại đây." So với giọng điệu quát nhẹ với nãi nãi của Nguyệt Như Yên, Nguyệt lão Thái Quân nói chuyện với Nguyệt Như Yên thì cực kỳ ôn nhu.
Nguyệt Như Yên ngoan ngoãn lên giường, ngồi xếp bằng xuống.
Nguyệt lão Thái Quân ngồi sau lưng Nguyệt Như Yên, biểu lộ trang nghiêm, vận chuyển toàn thân công pháp, áo bào phồng lên, giờ phút này dáng vẻ của nàng, nào giống người sắp đại nạn lâm đầu, ngay cả phụ nữ trẻ tuổi cũng không có trạng thái tinh thần tốt như nàng.
Nguyệt lão Thái Quân hai tay nâng lên, lòng bàn tay phát nhiệt, có sương mù màu trắng nhàn nhạt hiện lên.
"Như Yên, thả lỏng."
Dặn dò một tiếng, Nguyệt lão Thái Quân song chưởng nhẹ nhàng đặt lên sau lưng Nguyệt Như Yên.
Nguyệt lão Thái Quân đã ra đi.
Tại thời khắc truyền công xong cho Nguyệt Như Yên, bà đã nhắm mắt xuôi tay, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Nguyệt Như Yên tấn thăng thành võ giả Thần Thông cảnh, nhưng trên mặt nàng, không có lấy một tia tiếu dung vui mừng.
Sau khi lo liệu tang sự cho Nguyệt lão Thái Quân, Nguyệt Như Yên lập tức quay trở về tiền tuyến chiến trường, giờ phút này, trong ánh mắt nàng tràn đầy sát khí.
Lúc này, cũng có một đạo tin tức tốt truyền đến tai Nguyệt Như Yên.
Hoài Vương phái binh đến tiếp viện Lũng Hữu.
...
Lân Châu.
Trần Mặc cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Thật sự.
Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, pháo sắt truyền thống của Thanh Vân không có lựu đạn, cũng chính là loại đạn đánh ra sẽ phát nổ.
Vào những năm cuối thời Minh, đại pháo Hồng Di được du nhập từ Bồ Đào Nha, mặc dù nguyên bộ là có lựu đạn, nhưng lúc này lựu đạn chế tạo phức tạp, mà lại rất không đáng tin, chủ yếu là không có ngòi nổ đáng tin, không cách nào khống chế chính xác thời gian đạn pháo nổ.
Có khi đạn pháo vừa ra khỏi nòng liền nổ tung, có khi đạn pháo rơi xuống đất rất lâu mới nổ, bởi vậy cũng không được sử dụng rộng rãi, càng nhiều vẫn là sử dụng đạn sắt ruột đặc, hoặc là chứa hạt sắt, sắt đinh tán để đạt tới hiệu quả sát thương trên diện rộng.
Cho nên, Trần Mặc muốn tượng công trong một tháng suy nghĩ ra loại lựu đạn mình muốn là không thể.
Muốn kiểm nghiệm đám người Điền Thắng chế tạo ra đại pháo có phù hợp hay không, hoàn toàn có thể dùng viên sắt đặc làm đạn pháo kiểm nghiệm trước.
Mà chế tạo một viên sắt đặc, không mất bao lâu thời gian.
Theo yêu cầu của Trần Mặc, vào trung tuần tháng mười hai, tượng công đã chế tạo được viên sắt đặc Trần Mặc cần.
Lúc trời xế chiều, Trần Mặc cũng cho người đem đại pháo từ quân khí tác phường kéo ra ngoài, đi vào trong một khu rừng ngoài thành để kiểm nghiệm, người tùy hành chỉ có Thân Binh doanh.
Mặc dù đại pháo cùng đạn pháo ruột đặc hiện tại đều có, nhưng loại đồ chơi mới lạ này, người của Thân Binh doanh, thậm chí là người chế tác nó, đều không biết rõ dùng để làm gì, sử dụng như thế nào.
Cho nên trình tự kiểm nghiệm, còn cần Trần Mặc tự mình đi làm.
Đầu tiên là đem đại pháo cố định trên mặt đất.
Để vận chuyển tốt hơn, Trần Mặc đã để tượng công lắp bánh xe cho đại pháo.
Đại pháo bên trên có ống ngắm, bất quá Trần Mặc cũng là người thuộc phái lý thuyết, không biết rõ dùng như thế nào, chỉ có thể thông qua phương pháp xem được từ trong phim ảnh truyền hình, tự mình mày mò.
Cũng may chỉ là kiểm nghiệm chất lượng đại pháo, cũng không cần ngắm cho chuẩn.
Trần Mặc đầu tiên là ước lượng hỏa dược, nhét vào từ họng pháo, sử dụng gậy gỗ phía sau ép chặt, sau đó lắp đặt một viên sắt đặc.
Tôn Mạnh dẫn người nhìn xem từ xa, cảm thấy mười phần hiếu kỳ.
Rất nhanh, âm thanh Trần Mặc truyền đến tai bọn hắn.
"Bịt tai lại."
Mặc dù đám người Tôn Mạnh đầy nghi hoặc, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của Trần Mặc, từng người làm theo.
Chờ sau khi bọn hắn bịt tai, Trần Mặc dùng tiên thiên linh khí đốt kíp nổ ở phần đuôi hỏa pháo.
Ầm ầm ——
Một đạo ngọn lửa từ trong miệng pháo bắn ra, hai ngàn năm trăm cân đại pháo bị chấn lùi về phía sau một chút.
Âm thanh sấm sét bỗng nhiên vang lên từ đằng xa.
Trần Mặc là nhắm vào vách núi bắn, chỉ là độ chính xác có chút lệch, đánh vào một cây đại thụ bên cạnh.
Kết quả vẫn làm Trần Mặc rất hài lòng, cây đại thụ thô nửa mét, trực tiếp bị viên sắt đặc kia nện đứt.
"Hít..."
Tôn Mạnh bỏ tay xuống, nhìn xem cây đại thụ bị đập gãy, không khỏi hít sâu một hơi.
Thì ra Hầu gia bỏ ra nhiều công phu như vậy để chế tạo đại pháo, lại là vũ khí có uy lực lớn như vậy.
Cái này mà đánh lên thân thể người, sợ là sẽ phải trực tiếp bỏ mạng.
Món đồ chơi này có vẻ còn tốt hơn so với bình bom lửa.
Trần Mặc phất phất tay, gọi Tôn Mạnh đến trước mặt, nói: "Hôm nay chuyện phát sinh ở đây, không được để lộ ra nửa chữ."
"Thuộc hạ minh bạch." Coi như Trần Mặc không nói, Tôn Mạnh cũng biết rõ loại sự tình này cần phải giữ bí mật.
Sau khi trở về từ thử hỏa pháo, Trần Mặc ý thức được một vấn đề.
Đó chính là phải thành lập một bộ phận đặc biệt, do bộ phận này quản lý hỏa pháo, đạn pháo, chế tác hỏa dược, còn có bồi dưỡng pháo thủ chuyên môn bắn pháo, mặt khác, lại do bộ phận này, phụ trách mày mò ra lượng thuốc chứa của hỏa pháo, góc độ ngắm chuẩn, cự ly các loại.
Đừng để đến khi lên chiến trường lại bắn sai lệch.
Mặt khác, nếu sau này hắn nhớ tới vũ khí khác, cũng có thể để bộ phận này chế tác.
Mà bộ phận này chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn, không được người khác nhúng tay.
Dù sao loại đại sát khí này, Trần Mặc cần một mực nắm giữ tại chính mình trong tay, nếu không có một bộ phận chuyên môn quản lý, qua tay quá nhiều người, cũng dễ dàng để lộ bí mật.
Sau một phen suy tư, Trần Mặc chuẩn bị bắt tay vào làm.
Danh tự bộ phận này liền gọi là "Chu Tước vệ".
Chỉ Ngưng cũng rảnh rỗi đủ lâu, có thể để nàng đến phụ trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận