Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 22 một gram mật gấu một gram vàng

**Chương 22: Một Lạng Mật Gấu, Một Lạng Vàng**
Trước đó, Trần Mặc đều chặt lợn rừng thành vài đoạn, thừa dịp trời tối vận chuyển về nhà.
Nhưng lần này, Trần Mặc trực tiếp khiêng Hắc Hùng, từ cửa thôn tiến vào, xuyên qua thôn trang.
Bất quá, chờ Trần Mặc khiêng Hắc Hùng vào đến thôn thì Hắc Hùng cũng đúng lúc tắt thở.
Mặc dù thời tiết rét lạnh, nhưng vẫn có thôn dân ra ngoài đi dạo, các nhà thông cửa với nhau.
Trần Mặc một mình khiêng một đầu Hắc Hùng to như gò núi nhỏ trở về, lập tức thu hút ánh mắt của các thôn dân.
Muốn không chú ý cũng khó, đây chính là Hắc Hùng, thường ngày chỉ nghe được thôn nào săn bắt được hươu, nai, lợn rừng, thỏ rừng, nhưng rất ít khi nghe được có người săn bắt được Hắc Hùng, mà còn là một thân một mình.
Ở quê hương, hoạt động giải trí vốn ít, bởi vậy các thôn dân tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội hóng chuyện nào, nhao nhao xúm lại vây xem.
"Hít... Mặc ca nhi vậy mà săn g·iết được Hùng Hạt Tử!"
"Thật là một con Hùng Hạt Tử lớn!"
"Lão t·h·i·ê·n gia ơi, ta đã thấy cái gì thế này."
"Mặc ca nhi lợi h·ạ·i thật, đến gấu cũng có thể đ·ánh c·hết."
"Con Hùng Hạt Tử này chắc phải nặng chừng ba trăm cân?"
"Đâu chỉ ba trăm cân, ít nhất cũng phải bốn trăm cân, đoán chừng phải gần năm trăm cân."
"Mau nhìn cái đầu Hùng Hạt Tử kia kìa, không phải là bị Mặc ca nhi dùng nắm đ·ấ·m đ·ánh c·hết đấy chứ?"
"Hít... Mặc ca nhi có thần lực thật. . ."
. .
Dân làng vây xem đều nuốt nước miếng, yết hầu lên xuống.
Chưa từng thấy t·h·ị·t h·e·o, chẳng lẽ còn chưa từng thấy h·e·o chạy bao giờ.
Hùng Hạt Tử là loài vật kinh khủng thế nào, bọn họ coi như chưa thấy qua thì cũng từng nghe người khác kể lại, đây chính là loài mà ngay cả hổ cũng không dám trêu chọc.
Một thân cây to bằng bắp đùi, Hùng Hạt Tử chỉ cần một vuốt là có thể đ·á·n·h gãy.
Nếu như ngày hôm qua, Trần Mặc h·ành h·ung Vương Ma Tử cùng đám lưu manh, du côn, mà các thôn dân chỉ thấy kính nể.
Thì giờ phút này, trong ánh mắt của dân làng còn mang theo một tia sợ hãi.
Có thể đ·ánh c·hết được Hùng Hạt Tử, người này hung hãn đến mức nào.
Bất quá cũng chính bởi vì uy h·iếp của Trần Mặc ngày hôm qua.
Các thôn dân khi nhìn về phía Trần Mặc trong ánh mắt, có kính sợ, có hâm mộ, nhưng duy chỉ có không hề lộ ra vẻ thèm muốn.
Ai mà dám tơ tưởng đến chứ, ngươi có nghĩ bản thân đủ sức đ·á·n·h được Hùng Hạt Tử không?
Trần Mặc cứ thế khiêng Hắc Hùng trở lại sân nhà.
Hắn không hề hay biết, sau khi hắn rời đi thì đám thôn dân trở về nhà, bắt đầu thêm mắm dặm muối kể chuyện với người nhà mình.
Từ ban đầu Trần Mặc tay không tấc sắt đ·ánh c·hết Hùng Hạt Tử, một cước đạp c·hết, một đ·a·o đ·âm c·hết.
Biến thành một quyền đấm c·hết.
Thậm chí, còn nói Hùng Hạt Tử đã thành tinh, có thể phun ra hắc viêm, mà Trần Mặc thì có kim quang hộ thể, một chưởng có thể làm vỡ đá.
Còn có người rục rịch muốn đi theo Trần Mặc.
. . .
Bây giờ đang là giờ Thân.
Hàn An Nương thấy tuyết đã nhỏ bớt, liền cầm cái xẻng gỗ ra sân hót tuyết, nhìn thấy Trần Mặc khiêng Hùng Hạt Tử trở về, đầu tiên là ngây người, rồi giật mình, cái xẻng tr·ê·n tay rơi bộp xuống đất, hoảng sợ nói: "Trời đất ơi..."
Cuối cùng, nàng chạy chậm đến đón, muốn hỗ trợ.
Trần Mặc đem t·h·i t·hể Hắc Hùng đặt ở hậu viện.
Hàn An Nương thấy không thể giúp được gì, liền lấy khăn lau mồ hôi cho Trần Mặc, một bên hỏi han Trần Mặc về quá trình săn gấu, loại chuyện như vậy thì ai mà không hiếu kỳ cho được.
Trần Mặc thở hổn hển vừa nói, sau đó nói: "Tẩu tẩu, tẩu có biết trong thôn ai làm nghề lột da không?"
Loại da lông dã thú này đều rất đáng tiền, Trần Mặc loại người không rành, cũng không muốn làm ẩu, để tránh làm da lông không còn được nguyên vẹn, tổn hại đến giá trị vốn có.
"Tống thúc, ông ấy là đồ tể, chuyên mổ lợn, làm t·h·ị·t dê cho người khác k·i·ế·m tiền." Hàn An Nương nói.
"Tẩu tẩu, đi mời ông ấy đến đây giúp ta." Trần Mặc nói.
. . .
Tống thúc tên là Tống Điền, đã ngoài năm mươi tuổi, từ nhỏ đã theo một đồ tể trong huyện thành làm học trò, học được một thân bản lĩnh mổ lợn, g·iết dê, bởi vậy ban đầu gia đình ông ấy sống sung túc nhất thôn.
Bất quá theo lời đồn trong thôn, vợ ông ấy lại không sinh nở được, liên tiếp sinh cho ông ấy bốn cô con gái, nhưng không có lấy một mụn con trai.
Về sau, ông ấy cưới một người đàn ông ở nơi khác đến làm con rể, nhưng đại nữ nhi sinh hai đứa bé, vẫn đều là con gái, từ đó Tống Điền đã m·ấ·t hết tinh thần, không gượng dậy n·ổi.
Sau này khi về già, thời thế bắt đầu loạn lạc, không còn ai mời ông ấy mổ lợn, làm t·h·ị·t dê nữa, thêm vào đó, đại nữ tế lại là một kẻ vô dụng, lười biếng, Tống Điền một mình nuôi cả nhà, cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn.
Đi theo ông còn có Lưu Thụ - con rể lớn.
Trước khi vào sân, ông ấy còn dặn dò Lưu Thụ: "Lát nữa nhìn cho kỹ, học hỏi cẩn thận, chỉ cần học được thân bản lĩnh này của ta, tương lai khi ta c·hết đi, cũng không đến nỗi để Vân Nương và những đứa khác c·hết đói."
"Vâng, thưa cha."
"Nói ít thôi, nhìn nhiều vào, đừng có đắc tội với Mặc ca nhi, đến lúc đó ta không bảo vệ được ngươi đâu."
. .
Tống Điền chắp tay sau lưng tiến vào sân nhỏ, trước kia ông ấy từng theo sư phụ đi khắp nơi mổ lợn, làm t·h·ị·t dê, cũng coi như từng trải, có chút từng trải, nhìn thấy Trần Mặc, lại chủ động chắp tay với Trần Mặc: "Mặc ca nhi."
Trần Mặc cảm thấy mới lạ, nhưng người ta kính hắn, hắn cũng kính trọng người ta, cũng chắp tay, chỉ vào Hắc Hùng tr·ê·n đất, ôn hòa nói: "Tống thúc, trời lạnh, mau chóng làm đi, nước nóng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Nhìn Hắc Hùng to như gò núi nhỏ tr·ê·n mặt đất, Tống Điền hít sâu một hơi: "Mặc ca nhi uy dũng, một con Hắc Hùng lớn như vậy cũng có thể đ·ánh c·hết."
Là đồ tể, Tống Điền liếc mắt liền nhận ra v·ết t·hương trí m·ạ·n·g của Hắc Hùng, lại nhìn kỹ v·ết t·hương, ông ấy nhìn đôi tay của Trần Mặc, trong lòng hiểu rõ.
Ông ta cúi người, vỗ vỗ Hắc Hùng: "Theo quy củ trong nghề của chúng ta, cái đầu là thuộc về ta, nhưng đây là gấu, Mặc ca nhi, ta không chiếm t·i·ệ·n nghi của ngươi, mười... không, năm cân t·h·ị·t, lại cho ta một chút gấu m·á·u."
"Được."
Trần Mặc gật đầu: "Nhưng da lông không được làm hỏng."
"Hiểu, nếu làm hỏng, ta sẽ không lấy một xu." Tống Điền rất tự tin nói.
Ông ấy vẫy tay, Lưu Thụ sau lưng lập tức đưa túi da cho Tống Điền, bên trong là một bộ đồ nghề mổ lợn.
"Mặc ca nhi, cầm chậu đến hứng m·á·u." Tống Điền từ trong túi da lấy ra một con đ·a·o nhọn, nói.
Không cần Trần Mặc mở miệng, Hàn An Nương vội vàng chạy vào trong phòng lấy chậu.
Theo Tống Điền nói, gấu m·á·u là một thứ rất tốt, không được lãng phí dù chỉ một giọt.
Hàn An Nương sau đó đem cả vạc nước ra, hứng được non nửa vạc gấu m·á·u.
Quan s·á·t một vị đồ tể có kinh nghiệm phong phú giải phẫu gấu, là một loại hưởng thụ thị giác.
Trần Mặc cùng Hàn An Nương xem đến say sưa.
Mãi đến khi trời tối, Hàn An Nương mới sực tỉnh, vội đi nấu cơm.
Tống Điền đúng là có bản lĩnh, con đ·a·o nhọn trong tay tung bay, trong chốc lát, một tấm da gấu hoàn chỉnh đã được lột ra.
Bất quá có vẻ ông đã có tuổi, lật không n·ổi thân thể Hắc Hùng, cần Trần Mặc hỗ trợ.
Lưỡi đ·a·o sắc bén rạch bụng, mổ bụng, moi nội tạng, ruột lập tức tuôn ra, rơi vào chậu gỗ bên dưới.
Tống Điền đem m·ậ·t gấu lấy ra, cho Trần Mặc xem, nói: "Mặc ca nhi, thứ này chính là m·ậ·t gấu, rất tốt, ngươi phải cất giữ cẩn thận, tục ngữ có câu một lạng m·ậ·t gấu một lạng vàng, ngàn vàng khó mua được m·ậ·t gấu thật."
Nói đến đây, Trần Mặc rõ ràng p·h·át hiện ánh mắt Lưu Thụ thoáng xao động.
Trần Mặc nhíu mày, nh·ậ·n lấy m·ậ·t gấu xong, trực tiếp nuốt vào trong bụng.
【 Số lần bồi bổ ăn t·h·ị·t +1, kinh nghiệm Dưỡng Huyết t·h·u·ậ·t +1. ]
Trần Mặc: "? ? ?"
Tống Điền: ". . ."
Lưu Thụ: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận