Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 425: Tuyết nhi, ngươi muốn hôn nàng sao

Chương 425: Tuyết Nhi, ngươi muốn hôn nàng sao?
"Tuyết Nhi, ngươi muốn hôn nàng sao?"
Sau khi đóng ấn ký lên cổ Tú Tú, Trần Mặc đặt Ninh Uyển nằm ngang trên giường, sau đó ghé sát tai Lương Tuyết nói.
Cảm giác nhột nhột đó khiến Lương Tuyết không nhịn được mà hơi vặn vẹo mấy lần.
Nghe được lời nói của thanh niên, Lương Tuyết chấn động, cảm thấy có mấy phần kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có một cỗ xao động khó hiểu.
Ninh Uyển vốn dĩ rất gần gũi với Lương Tuyết, cho dù Trần Mặc ghé sát tai Lương Tuyết nói, nhưng Ninh Uyển vẫn nghe được.
Vốn đã từ bỏ giãy dụa, chuẩn bị phối hợp với nàng, đột nhiên Ninh Uyển vặn vẹo thân thể, trong mắt đều là kháng cự.
"Không thể." Sao có thể được, Ninh Uyển vội nói: "Ta... ta không đồng ý."
Nhưng chuyện này không cần Ninh Uyển đồng ý.
Thấy Trần Mặc nhìn chằm chằm Lương Tuyết, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của nàng, Ninh Uyển gấp gáp: "Hầu gia, v·a·n x·i·n ngươi, không muốn, ngươi muốn cái gì khác, ta đều đáp ứng ngươi có được hay không, nhưng tuyệt đối không nên để Tuyết Nhi..."
Nói còn chưa dứt lời, đôi môi đỏ của Ninh Uyển đã bị hôn.
Giờ khắc này, Ninh Uyển trợn to hai mắt, mang theo vài phần khó tin.
Cái hôn này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Đôi môi vừa tách rời, Ninh Uyển còn chưa kịp phản ứng, ngược lại ánh mắt Lương Tuyết mang theo một tia mê ly, đưa tay lau miệng, cảm thấy không có cảm giác tốt như khi hôn Trần Mặc.
"Tuyết Nhi, ngươi..."
Ninh Uyển vẫn chưa nói xong, đôi môi đỏ lại bị hôn.
Bất quá lần này người hôn nàng là Trần Mặc.
Lần này mang tới cảm thụ quả thực không giống, hôn đến sau cùng, đôi chân nhỏ bị tất chân bao bọc của nàng bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát trên ga giường mấy lần.
Rời môi, ngay sau đó, cỗ cảm giác ấm áp tiếp tục truyền tới cổ trắng của nàng.
Nụ hôn di chuyển xuống phía dưới, bàn tay lớn đặt trên đùi thì di chuyển lên trên.
"Hầu gia." Ninh Uyển phát ra âm thanh, mang theo một tia khẩn cầu.
Nhưng Trần Mặc nghe vậy lại không rảnh để ý, ngược lại nắm tay đặt ở nơi ưu thế lớn nhất của Ninh Uyển, nói: "Hiện tại Hoài Châu đã nằm trong lòng bàn tay của ta, lại đang dần ổn định, đã đến lúc nên đem tửu quán Phúc Vận mở đến Hoài Châu."
Trần Mặc hóa thân thành đầu bếp, bắt đầu làm mì sợi, đầu tiên nhào bột, mà muốn mì sợi có độ dai, khi nhào bột, lực đạo không thể thiếu.
Khi bóp, có loại cảm giác tràn ra từ giữa các ngón tay.
Trong cổ họng Ninh Uyển phát ra một tiếng ưm rất nhẹ, thanh âm lúc cao lúc thấp: "Việc này trước đó ta đã thảo luận với An Nương tỷ, nhân khẩu Hoài Châu so với Thanh Châu, Ngu Châu, Lân Châu đều nhiều hơn, mà Hoài Châu lại gần Giang Nam, mức độ giàu có cũng cao hơn ba châu kia, người giàu có càng nhiều, nếu tửu quán mở ở Hoài Châu, việc buôn bán tất nhiên sẽ rất tốt. Ta đã cho người đến Hoài Châu chọn vị trí mở tiệm."
"Vị trí này ngươi không cần lo lắng, ta đã chọn xong. Tiệm mới khai trương, cần phải một lần là nổi tiếng, thanh thế to lớn, Hoài Châu Thành không tệ. Nếu ta nhớ không lầm, trước đó trong đồ cưới của Tuyết Nhi, có cửa hàng ở Hoài Châu Thành." Trần Mặc nói.
Lương Tuyết đang vụng trộm quan sát, nghe được Trần Mặc nhắc đến mình, vội vàng nghiêng đầu đi, sau đó nghiêm trang nói: "Có, khế đất vẫn còn đây."
Với những thế gia đại tộc như vậy, tài sản trên danh nghĩa rất nhiều, hơn nữa đều là những vị trí tốt ở các địa phương.
Lương Tuyết là đích nữ của Lương gia, trước đây còn là vị hôn thê của Sùng Vương thế tử, không chỉ có Lương Tùng chuẩn bị đồ cưới phong phú, Lương gia cũng xuất ra một khoản lớn.
"Chuyện Triệu Tử Long thất tiến thất xuất vẫn rất được hoan nghênh, tửu quán còn chưa mở đến Hoài Châu, trước đó ta ở Hoài Châu, đã nghe ở Hoài Châu có người bàn luận. Sau này tửu quán ở Hoài Châu khai trương, vừa vặn có thể dùng thoại bản ta mới viết cho ngươi, sớm tạo mánh lới."
Trần Mặc vén tóc Ninh Uyển lên.
"Ngươi..."
Ninh Uyển bỗng nhiên nhíu đôi mày thanh tú, quay lại nhìn Trần Mặc, mím chặt đôi môi, tấm chăn dưới tay bị nàng siết chặt.
Trần Mặc ôm chặt Ninh Uyển: "Ninh di muốn nói gì?"
Ninh Uyển không nói, nàng kéo chăn qua một bên, che kín đầu mình.
Nàng coi như đã nhìn ra, như vậy sẽ chỉ khiến Trần Mặc càng thêm hăng hái.
Thấy Ninh Uyển làm rùa đen bị động phòng ngự, Trần Mặc đành phải nói với Lương Tuyết: "Tuyết Nhi, giúp Ninh di lau mồ hôi."
"Ngươi muốn c·h·ế·t à?" Ninh Uyển không giả vờ rùa đen nữa, quay lại đập Trần Mặc, xấu hổ không chịu nổi nói.
Nhưng một giây sau, Ninh Uyển ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Lương Tuyết thật sự làm theo, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, thay nàng lau mồ hôi trên trán.
Thậm chí còn lo lắng nàng nóng, còn dùng váy phe phẩy gió cho nàng.
"Tuyết Nhi ngươi..." Ninh Uyển nhăn đôi lông mày lá liễu.
Lương Tuyết giúp Trần Mặc cởi bỏ váy áo trên người Ninh Uyển, đi đến bên cạnh Ninh Uyển, trong đôi mắt sáng dưới hàng mày ngài thấy mấy phần hồi ức, nói: "Ninh di, ngươi còn nhớ rõ khi ngươi mới vào cửa, ta khóc lóc muốn đuổi ngươi ra ngoài, còn mắng ngươi là hồ ly tinh, tức giận đến mức phụ thân muốn đánh ta, là ngươi đã giúp ta đỡ được roi đó."
Nghe vậy, Ninh Uyển trong lúc nhất thời nhớ lại tình cảnh khi vừa gả cho Lương Tùng.
Lúc đó Ninh gia và Lương gia thông gia.
Lương gia là một trong bảy đại danh môn vọng tộc, dù Lương Tùng tục huyền, Ninh gia vẫn thuộc dạng trèo cao, cho nên trước khi vào cửa, gia tộc dặn đi dặn lại, nhất định phải khiến nàng hầu hạ tốt Lương Tùng, duy trì mối quan hệ với Lương gia.
Vì thế, nàng đương nhiên muốn rút ngắn quan hệ với Lương Tuyết.
Thế là khi Lương Tùng muốn đánh Lương Tuyết, nàng liền ngăn trước mặt Lương Tuyết, thay Lương Tuyết chịu đòn.
Bất quá lúc này, ngươi nói chuyện này làm gì?
Ta đã quên Lương Tùng, ngươi lại nhắc đến hắn...
Trong con ngươi vũ mị của Lương Tuyết hiện lên vẻ hoảng hốt, mấp máy môi anh đào, nói: "Ninh di, hiện tại ta liền thay ngươi đem roi kia trả lại."
Ninh Uyển: "? ? ?"
Cái gì trả lại, làm sao trả?
Lúc đầu Ninh Uyển còn có chút nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, nàng liền hiểu ý tứ trong lời nói của Lương Tuyết.
Thì ra là trả lại như vậy.
Lương Tuyết thay Ninh Uyển chịu đòn của Trần Mặc.
Nhưng Ninh Uyển không cảm tạ Lương Tuyết, bởi vì hành động này của Lương Tuyết khiến nàng không được tự nhiên.
...
Cuối tháng mười hai.
【Tính danh: Trần Mặc. 】
【Tuổi tác: 20. 】
【Công pháp: Tử Dương Hóa Nguyên công (đại thành 50926. 6/100000). 】
【Cảnh giới: Thần thông (tam phẩm). 】
【Lực lượng: 2434+ 680. 】
【Kỹ năng: Đại Nhật Nhất Khí trảm (trung cấp 79033/ 6000000), Xạ Nhật Tiễn (sơ cấp 399999/ 1000000), Thần Nhiên pháp (sơ cấp 1/ 100000). 】
Hậu viện Hầu phủ, một mảnh sân luyện công, Trần Mặc cầm trong tay cường cung, nhìn bảng hệ thống, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã đem Linh Nhiên Huyền công tu luyện đến cao cấp, cũng làm cho Linh Nhiên Huyền công tiến cấp lên Thần Nhiên pháp.
Bất quá Thần Nhiên pháp hắn độ thuần thục còn mới bắt đầu, chưa dùng đến, nhưng sau khi thúc đẩy cao cấp Linh Nhiên Huyền công, đã khiến lực lượng Xạ Nhật Tiễn của hắn tăng vọt gần bốn lần.
Ngay khi hắn nghĩ đến việc tìm một bãi đất trống trải hơn, thử một lần thần thông lực lượng.
Trần Mặc nhìn thấy một thị nữ vội vàng đi tới.
"Đại nhân, Tôn vệ úy cầu kiến, nói có chuyện quan trọng bẩm báo." Thị nữ nói.
PS: Thường ngày bí văn, quá độ hai chương, nên tăng tốc tiết tấu Kim Hạ xâm lấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận