Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 633: Gặp lại Thái Hậu

**Chương 633: Gặp lại Thái Hậu**
Lương Cơ thở hổn hển, hít thở lấy không khí trong lành. Mấy phút vừa rồi, nàng giống như vừa đi qua cửa t·ử thần một chuyến, ánh mắt bây giờ vẫn còn có chút thất thần.
Một lát sau, nàng nhìn Trần Mặc đang cười xấu xa nhìn mình chằm chằm, tức giận nói: "Chơi vui lắm sao?"
"Ừm."
"Đi c·hết đi."
Lương Cơ đưa tay về phía mặt Trần Mặc vỗ tới.
Nhưng tất nhiên nàng không có làm được, bị Trần Mặc bắt gọn.
Hình như tất cả nữ nhân đều như vậy, tức giận là sẽ dùng đến loại phương thức đ·á·n·h người này.
"Buông ra." Lương Cơ c·ắ·n môi, tức giận nói.
"Chính ngươi đưa tay tới, bây giờ lại bảo ta buông ra."
Trần Mặc không những không thả, ngược lại còn nắm lấy cổ tay nàng kéo lại gần mình, sau đó nắm lấy ngón tay nàng, nhẹ nhàng kia đầu ngón tay óng ánh, mềm mại.
Gương mặt Lương Cơ vốn đang tức giận, giờ phút này lập tức đỏ bừng như ráng chiều, nóng bừng lên.
Chuyện này làm nàng nhớ tới khi còn bé, nương từng kể với nàng câu chuyện tình yêu của mình và cha.
Cha nàng và nương là thanh mai trúc mã, khi còn bé đã chơi cùng nhau.
Khi đó cha nàng và nương đang chơi trong hoa viên, mẹ nàng coi trọng một đóa hoa tươi, liền muốn đi hái, kết quả ngón tay bị gai trên cành hoa đ·â·m tổn thương, mẹ nàng lúc ấy còn nhỏ, trực tiếp bật k·h·ó·c.
Cha nàng sau khi thấy, liền cầm lấy ngón tay bị thương của mẹ nàng, đặt vào trong miệng, nhẹ nhàng m·ú·t v·ết t·hương, còn một bên dịu dàng nói lời an ủi.
Từ một khắc kia trở đi, mẹ nàng đã t·h·í·c·h cha nàng, đồng thời đem chuyện này ghi nhớ mãi trong lòng.
Mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng tình yêu thường thường đều nảy sinh từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Lương Cơ cũng không biết rõ vì sao lúc này lại nghĩ đến chuyện của cha mẹ mình.
Khác với cha mẹ nàng, hành động lần này của Trần Mặc rõ ràng là đùa giỡn, nhưng Lương Cơ lại không hề chán g·h·é·t, ngược lại trong lòng còn có chút tư vị khác lạ.
Nhớ lúc nàng cùng người kia ở chung, người kia nào có làm ra cử chỉ khiến người ta khó xử thế này.
Trần Mặc buông tay Lương Cơ ra, bỗng nhiên đứng dậy đem nàng đẩy ngã xuống dưới thân, ôm vào trong n·g·ự·c, cúi xuống, ngậm lấy đôi môi óng ánh kia.
Lương Cơ khẽ rên một tiếng, khuôn mặt vốn đã ửng hồng, lại càng thêm đỏ rực, chẳng biết tại sao, t·r·ải qua chuyện vừa rồi, lúc này nàng không hề kháng cự hay t·r·ố·n tránh, ngược lại còn cong cong mi mắt rủ xuống, hết sức phối hợp mặc cho thanh niên khinh bạc.
Mãi đến khi váy bị Trần Mặc vén lên, Lương Cơ mới kịp phản ứng, nhưng giờ phút này đã muộn.
Lương Cơ khẽ rên một tiếng, hai tay vòng qua cổ hắn, hai người hôn nhau say đắm, hôn đến quên cả trời đất.
...
Một bên khác.
Triệu Hoàng hậu cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Vĩnh An Đế, mặc dù có hơi dính Vĩnh An Đế, nhưng lần trước t·r·ải qua mấy lời nhắc nhở của Vĩnh An Đế, ban ngày, Triệu Hoàng hậu đều không đi tìm Vĩnh An Đế, sợ đụng phải Trần Mặc.
Có điều hậu cung bởi vì chuyện Tần phi ngã xuống, Triệu Hoàng hậu cũng không có chỗ nào để đi, còn mấy vị phi tần còn lại của Vĩnh An Đế, Triệu Hoàng hậu đã quá quen thuộc, ở cùng một chỗ, ngược lại chẳng có gì để nói.
Không có việc gì làm, nàng liền đi về phía Thọ Khang cung, dự định cùng Lương Cơ trò chuyện.
Bởi vì cung nữ, thái giám trong hoàng cung thay đổi, khiến tin tức của Triệu Hoàng hậu vốn đã kín, lại càng thêm bế tắc.
Mà việc có liên quan đến Trần Mặc, đám cung nữ, thái giám trong hậu cung này đương nhiên sẽ không nói cho Triệu Hoàng hậu biết, hiện tại Trần Mặc đang ở Thọ Khang cung.
Triệu Hoàng hậu trực tiếp đi vào bên ngoài Thọ Khang cung, ngay khi nàng định để cung nữ thông báo.
Một bóng người từ tẩm cung của Thái Hậu đi ra, mặt mày tràn đầy vẻ đắc ý.
Người kia mặc mãng bào, không phải Trần Mặc thì là ai.
Triệu Hoàng hậu nhìn thấy Trần Mặc, lập tức quay người muốn chuồn đi.
Nhưng Trần Mặc đã nhìn thấy Triệu Hoàng hậu, sắc mặt ngưng trọng.
Bất quá nếu như lén lén lút lút, ngược lại còn lộ ra vẻ chột dạ, thế là Trần Mặc trực tiếp lên tiếng chào hỏi Triệu Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương?"
Nghe được tiếng Trần Mặc, Triệu Hoàng hậu vờ như không nghe thấy, thì lại lộ liễu quá.
Triệu Hoàng hậu xoay người lại, mỉm cười nói: "Thì ra là Ngụy Vương điện hạ."
Trần Mặc đi tới, thi lễ với Triệu Hoàng hậu: "Thần gặp qua Hoàng hậu nương nương."
Triệu Hoàng hậu mặc một thân váy xòe màu vàng nhạt, làn da trắng nõn như tuyết mùa xuân, đuôi lông mày nàng khi đối mặt với Trần Mặc, hơi nghiêng xuống, đôi mắt cũng nhìn xuống phía dưới, có ý né tránh, dung nhan thanh lệ tuyệt luân, toát ra khí tức cao quý, ngạo nghễ.
Là Hoàng hậu hiện tại, khác với Tiền Hoàng hậu Lương Cơ và Từ Oánh, Lương Cơ và Từ Oánh là mỹ phụ, Triệu Hoàng hậu thì thuộc dạng t·h·iếu phụ tuổi xuân thì, nhìn trẻ trung hơn, dáng người thon thả, không lộ vẻ đầy đặn.
Lại thêm Triệu Hoàng hậu không được tự nhiên hào phóng như Lương Cơ và Từ Oánh, không dám nhìn thẳng Trần Mặc.
"Ngụy Vương không cần đa lễ." Triệu Hoàng hậu nói.
"Hoàng hậu nương nương tìm Thái Hậu?" Trần Mặc nói.
"Ừm." Triệu Hoàng hậu khẽ ừ một tiếng.
Trần Mặc nói: "Thái Hậu đang ở bên trong, vừa rồi Thái Hậu tìm thần nói chuyện về việc xử trí đám Tần phi trong hậu cung."
Triệu Hoàng hậu lại ừ nhẹ một tiếng, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Hắn nói những chuyện này với bản cung làm gì?
Sao còn chưa đi.
Triệu Hoàng hậu mặc dù trong lòng hiếu kỳ vì sao Trần Mặc ở đây, nhưng nàng cũng không dám hỏi, chỉ muốn Trần Mặc mau chóng rời đi, tránh ở cùng hắn.
Triệu Hoàng hậu vốn có chút sợ xã hội, Trần Mặc lại là "quyền thần" Nhiếp Chính Vương đương triều đáng sợ, Triệu Hoàng hậu trong lòng mang theo nỗi sợ hãi đối với hắn.
Mà Trần Mặc sở dĩ nói dông dài với Triệu Hoàng hậu, là vì tranh thủ thời gian cho Lương Cơ, để nàng có thời gian thu xếp.
Trần Mặc lại hàn huyên vài câu với Triệu Hoàng hậu, thấy không còn gì nữa, liền cáo lui với Triệu Hoàng hậu.
Đợi Trần Mặc đi rồi, Triệu Hoàng hậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng nghi hoặc đối phương hỏi mình cái này làm cái gì.
Còn hỏi phụ thân nàng vì sao không vào triều làm quan.
Triệu Hoàng hậu cũng không dám để phụ thân vào triều làm quan.
Hiện tại triều cục loạn như vậy, đầu tiên là Từ Quốc Trung, sau đó đến Lô Thịnh, rồi lại đến Trần Mặc.
Đại thần trong triều c·hết hết nhóm này đến nhóm khác, như thể không cần tiền.
Triệu Hoàng hậu không muốn để phụ thân rơi vào kết cục tương tự.
Trong tẩm cung.
"Thái Hậu, Hoàng hậu nương nương tới." Cung nữ đến báo.
Lúc này Lương Cơ đã thu xếp xong, cửa sổ cũng mở ra cho thông gió.
"Thần th·iếp hướng Thái Hậu thỉnh an." Triệu Hoàng hậu thi lễ với Thái Hậu.
"Hoàng hậu tới, miễn lễ, mau ngồi." Lương Cơ cười nói.
"Thần th·iếp tuy là Hoàng hậu, nhưng việc trong hậu cung, thần th·iếp xử lý vẫn còn quá non nớt, e rằng còn phải làm phiền Thái Hậu một thời gian nữa." Triệu Hoàng hậu liếc mắt đ·á·n·h giá Lương Cơ một chút, rồi hơi cúi đầu, đôi mắt thoáng vẻ nghi hoặc.
Sắc mặt Thái Hậu hồng hào quá.
...
Ra khỏi hậu cung.
Tôn Mạnh tiến lên đón, báo cáo chuyện gia quyến của Lô Thịnh: "Vương gia, t·r·ải qua thám t·ử truy tung, Lô Thịnh và gia quyến Sùng Vương quả nhiên t·r·ố·n về hướng Tây Lương. Thám t·ử đã tiến vào Tây Lương tìm kiếm bóng dáng bọn hắn, Vương gia, chúng ta có nên p·h·ái binh tới Tây Lương, vĩnh trừ hậu họa không?"
Trần Mặc nheo mắt, nói: "Chuyện này nên làm kín đáo một chút, người đi quá nhiều, ngược lại sẽ đ·á·n·h rắn động cỏ, trước hết thăm dò vị trí cụ thể của bọn chúng ở Tây Lương rồi tính."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận