Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 380: Tưởng niệm Trần Mặc hai vị phu nhân

**Chương 380: Tưởng nhớ Trần Mặc và hai vị phu nhân**
Cùng chung suy nghĩ với Tiêu phu nhân còn có Cam phu nhân.
Cuối cùng, hai người gặp nhau tại bên ngoài gian phòng của Hoài Vương.
Giây phút chạm mặt, sắc mặt hai nàng đều có chút xấu hổ.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?" Cam phu nhân nói với Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân vào cửa trước Cam phu nhân mấy tháng.
"Ta còn muốn hỏi muội muội ngươi đây." Tiêu phu nhân nói.
Hai nàng liếc nhau một cái, tất cả đều im lặng không nói, sau đó cùng đi vào một nơi hẻo lánh vắng vẻ để thương lượng, quyết định đêm nay sẽ cùng nhau hầu hạ Hoài Vương.
Hai nàng đều xuất thân cao quý, nên gia giáo cũng tương đối nghiêm ngặt, Hoài Vương cũng vậy.
Vì thế, trước kia chuyện đôn luân của bọn họ đều là truyền thống và đơn điệu, hai nàng cũng chưa từng cùng nhau hầu hạ Hoài Vương.
Nghĩ đến lúc ở Vũ Quan, hai người mấy lần bị Trần Mặc ép buộc cùng nhau hầu hạ, điều này khiến hai nàng đều cảm thấy rất có lỗi với Vương gia.
Có lẽ làm như vậy, có thể đền bù cho Vương gia một chút, giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng.
Hoài Vương nhìn thấy hai vị phu nhân đến, đều sửng sốt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn p·h·át hiện hai vị phu nhân của mình so với trước kia xinh đẹp hơn rất nhiều, dung nhan cũng càng thêm nhuận sắc.
Bất quá dù vậy, Hoài Vương vẫn không có hứng thú, sự kiện Tiêu Vân Tịch sinh con đã để lại cho hắn bóng ma quá lớn.
Trừ việc đó ra, mặc dù hắn vừa rồi lựa chọn tin tưởng các nàng, nhưng sâu trong đáy lòng, vẫn cho rằng các nàng đã bị Trần Mặc làm ô uế.
Nghĩ đến con đường mà chỉ có mình từng đi qua, hiện tại người khác cũng đã đi qua, thậm chí có khả năng còn để lại dấu chân, Hoài Vương liền cảm thấy một trận khó chịu về mặt sinh lý.
Nhưng điểm này hắn không thể nói thẳng, chỉ nói: "Các ngươi sao lại tới đây?"
"T·h·iếp thân cùng muội muội ngủ không được, hơn nữa đã lâu không gặp Vương gia, rất nhớ nhung, cho nên cùng muội muội đến tìm Vương gia trò chuyện." Tiêu phu nhân nói, liền muốn tiến lên thân mật với Hoài Vương.
Có thể Hoài Vương lại không lưu dấu vết né tránh, nói: "Bản vương đột nhiên nhớ tới, còn có một số việc chưa xử lý, hai vị phu nhân xuống trước nghỉ ngơi đi, bản vương đi xử lý một chút."
Cái này nhìn như chỉ là một hành động né tránh nhỏ, nhưng mang đến cho Tiêu phu nhân tổn thương lại rất lớn, trong lòng không khỏi chua xót, vội vàng giữ lại: "Không thể để ngày mai xử lý sao?"
"Việc này tương đối gấp, không thể trì hoãn."
Nói xong, liền mặc kệ ánh mắt u oán của hai vị phu nhân, một mình rời đi.
Đợi sau khi Hoài Vương rời đi, Cam phu nhân cảm xúc có chút sa sút nói: "Tỷ tỷ, Vương gia đây là gh·é·t bỏ chúng ta sao, sẽ không phải là Vương gia đã nhận ra điều gì chứ?"
Tiêu phu nhân cũng không tốt hơn, trong lòng thậm chí còn cảm thấy một tia ủy khuất.
Bất quá trong lòng vẫn tồn tại một tia may mắn, cho rằng Vương gia có khả năng thật sự có việc cần xử lý.
Kết quả mấy ngày kế tiếp, các nàng lần nữa nh·ậ·n lấy sự lạnh nhạt của Hoài Vương.
Trước kia, mặc dù Hoài Vương không cùng các nàng chung phòng, nhưng ôm, sờ tay một chút động tác thân mật vẫn phải có.
Nhưng hiện tại, đến cả ôm và sờ tay cũng không có.
Điều này khiến các nàng tin chắc, Vương gia thật sự là đã gh·é·t bỏ các nàng.
Mà suy nghĩ của nữ nhân chính là kỳ quái như thế, rõ ràng không cho rằng là lỗi của mình, ngược lại trong lòng ủy khuất, từ đó đối với Hoài Vương cảm giác áy náy cũng giảm đi rất nhiều.
Bởi vì Hoài Vương không đụng vào các nàng, mỗi khi đến đêm khuya, các nàng đều sẽ không tự chủ được mà nhớ tới Trần Mặc.
Các nàng vốn dĩ đang ở độ tuổi như hổ như lang, lại bỏ thân đã lâu, tựa như một khu rừng khô cằn, không gặp lửa thì không sao, nhưng nay đã bị Trần Mặc - ngọn lửa kia nhóm lên, làm sao tắt cũng không xong.
Tưởng nhớ Trần Mặc cùng thân thể mạnh mẽ hữu lực của hắn, tưởng nhớ cảm giác vui vẻ khi lên tới "Thượng t·h·i·ê·n đình" rồi trông thấy "t·h·i·ê·n thần".
Trước kia Vương gia chưa từng dẫn các nàng tới "t·h·i·ê·n Đình".
Các nàng hiện tại mới biết, "t·h·i·ê·n Đình" lại đẹp đẽ không sao tả xiết đến thế.
Thậm chí các nàng còn hối h·ậ·n vì đã rời khỏi Vũ Quan.
Bất quá, sau khi tà niệm dần tiêu tan, các nàng lại cảm thấy có lỗi với Vương gia.
Rõ ràng đã trở lại bên cạnh Vương gia, còn nghĩ đến nam nhân khác.
May mắn thay, các nàng không có thai.
Sau khi trở về, các nàng liền thông báo cho nhà mẹ đẻ, để nhà mẹ đẻ p·h·ái những đại phu đáng tin đến chẩn đoán một phen, xác nhận không có thai.
Điều này khiến các nàng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Vương gia không đụng vào các nàng, vì để phân tán sự chú ý, các nàng bắt đầu tính kế cho con trai mình leo lên vị trí Thế t·ử.
Bởi vì có cùng chung cảnh ngộ, Tiêu phu nhân và Cam phu nhân quyết định liên thủ, trước tiên phải loại bỏ Tuệ phu nhân.
...
Vũ Quan.
Trong dinh thự.
Sau mấy ngày đau lòng, nàng rốt cục cũng đã minh bạch, Tuệ phu nhân các nàng có thể rời đi, nhưng chính mình thì không.
Tuệ phu nhân và Sở Thọ có thể rời đi.
Là bởi vì Tuệ phu nhân dùng thân thể của mình và nữ nhi để trao đổi.
Cam phu nhân, Tiêu phu nhân cũng như thế.
Duy chỉ có chính mình, không bị Trần Mặc chạm qua, không cùng Trần Mặc đạt thành giao dịch, cho nên mình không thể rời đi.
Bởi vì bị giam giữ tại dinh thự, không biết tin tức bên ngoài, cũng không có ai nói cho nàng biết tình huống, tất cả, Tiêu Vân Tịch chỉ có thể tự mình suy đoán.
Mà nàng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Dù sao, nếu không phải trả giá gì, Trần Mặc dựa vào cái gì mà thả các nàng rời đi.
Trong tình huống này, Tiêu Vân Tịch cảm thấy "sự kiên trì" trong khoảng thời gian này của mình thật buồn cười.
Hiện tại trong dinh thự, chỉ giam giữ nàng và Sở Chính hai người, ngay cả Sở Quyên cũng không ở nơi này.
Lúc đầu có nhiều người, mặc dù bị giam ở chỗ này, Tiêu Vân Tịch cũng không cảm thấy cô đ·ộ·c, dù sao cũng có người cùng cảnh ngộ, cũng có đồng bạn.
Nhưng hiện tại, nàng càng p·h·át hiện ra sự cô đ·ộ·c bất an, cảm xúc cũng ngày càng trở nên phiền não.
Có thể hết lần này tới lần khác, sau khi nàng minh bạch điểm này, Trần Mặc vẫn không tìm đến nàng.
Mà Trần Mặc căn bản không rảnh.
Trong thư phòng.
Sau bàn đọc sách, Trần Mặc đang xử lý công việc do các nơi ở Hoài Châu trình lên.
Đã quyết định chiếm lấy Hoài Châu, thì tự nhiên phải kinh doanh cho tốt.
Bỗng nhiên, Trần Mặc hít một hơi khí lạnh, cúi đầu nhịn không được nói: "Ta đã dạy ngươi thế nào?"
"Ta... ta không cố ý." Sở Quyên ngẩng đầu, có chút rụt rè nói, nàng cảm giác miệng nhỏ của mình gần đây đã lớn hơn không ít.
"Ngoan, đừng phạm sai lầm." Trần Mặc vuốt ve mái tóc của Sở Quyên.
Sở Quyên cảm thấy ủy khuất ừ một tiếng, sau đó Trần Mặc tiếp tục làm việc của mình.
Thư nhà gửi cho Trần Minh bên kia đã xử lý xong, có thể đưa đến Phong Châu.
Đương nhiên, không thể đi theo đường chính quy mà phải gửi cho Hoài Vương, bằng không những bức thư nhà này tuyệt đối sẽ không đến được tay các binh sĩ Hoài quân.
Có thể Trần Mặc nhất thời không nghĩ ra biện p·h·áp nào tốt, chỉ có thể đợi một chút rồi hỏi Lưu Kế, đối phương nhiều mưu mô xảo quyệt.
À, chủ yếu là Sở Quyên cứ làm nhiễu hắn, khiến hắn không có cách nào tập trung suy nghĩ.
Ân, phải dạy dỗ nàng cho tốt.
Trần Mặc ra hiệu cho nàng bắt đầu, rồi nằm lên bàn đọc sách, ôm lấy vòng eo thon thả của t·h·iếu nữ, hành sự một cách thành thục và điêu luyện.
Sở Quyên muốn nói điều gì, nhưng bỗng nhiên đôi mày thanh tú nhíu lại, vội vàng mím chặt môi đỏ.
Trần Mặc cũng không phải là người hay nhăn nhó, sau khi Tuệ phu nhân các nàng rời đi, ngày thứ hai hắn liền ăn Sở Quyên.
Đương nhiên, cũng không làm thiếu nghi thức cho Sở Quyên.
Mặc dù không có lễ cưới, nhưng bái đường uống rượu giao bôi, Trần Mặc trong phòng đều làm cho Sở Quyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận