Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 703: Lâm Tuyết Lam: Ngọc Châu, tốt tỷ muội cả một đời

**Chương 703: Lâm Tuyết Lam: Ngọc Châu, tỷ muội tốt trọn đời**
Chân mày Ngọc Châu càng nhíu chặt hơn: "Tiểu thư, có phải có người nói gì với tiểu thư không?"
"Không có, không có." Lâm Tuyết Lam vội vàng lắc đầu, chần chừ một lúc, nghiêm túc giải thích: "Ngọc Châu, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, còn lớn hơn ta hai tuổi, theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn ngươi cô độc sống quãng đời còn lại. Đem ngươi gả đi, ta lại không nỡ cùng ngươi tách ra, không bằng về sau, chúng ta thực sự làm một đôi tỷ muội tốt."
Thấy tiểu thư nói nghiêm túc, Ngọc Châu có chút né tránh ánh mắt, trầm mặc một hồi rồi khẽ nói: "Nô tỳ là nha đầu thân cận của tiểu thư, vốn là có trách nhiệm thay tiểu thư hầu hạ Vương gia, chỉ cần tiểu thư không ngại, nô tỳ đều có thể."
"Ngọc Châu, ta không có cưỡng cầu ý của ngươi." Lâm Tuyết Lam khẽ chau mày: "Ta đang hỏi ý của ngươi, ta tôn trọng ý nguyện của ngươi, nếu là ngươi không muốn làm nữ nhân của Vương gia, ta sẽ tìm cho ngươi một nhà tử tế."
"Tiểu thư, nô tỳ không có miễn cưỡng hay không tình nguyện gì cả, nô tỳ đều có thể."
Ngọc Châu từ nhỏ lớn lên ở Lâm gia, mặc dù Lâm Tuyết Lam coi Ngọc Châu như bằng hữu tốt mà đối đãi, nhưng Lâm gia lại coi Ngọc Châu là gia nô trung thành mà bồi dưỡng, thời gian dài hun đúc, trong lòng Ngọc Châu đã in dấu nô ấn. Nàng cũng chưa từng nghĩ, về sau sẽ gả cho ai, thích ai. Ngược lại, tiểu thư đi theo ai, về sau nàng liền theo người đó.
Lâm Tuyết Lam không nghĩ nhiều, nghe được Ngọc Châu trả lời, hai mắt tỏa sáng, cười nói: "Tốt quá rồi, chúng ta là tỷ muội tốt cả đời."
Ngọc Châu khẽ "ừm" một tiếng.
. . .
Một bên khác.
Sau khi Trần Mặc rửa mặt, nằm trên giường lớn của Ngô Mật, tựa vào đầu giường, suy nghĩ sự tình.
Trần gia giao cho tỳ nữ đi theo, Ngô Mật mặc váy ngủ bằng lụa tốt nhất, đem chăn đệm trải ra đắp lên eo và chân của Trần Mặc, sau đó cởi giày thêu, bò tới bên cạnh, ngay trước mặt Trần Mặc, mặc tất đen.
Ngô Mật cũng vừa tắm rửa xong, mượn ánh nến mờ ảo, có thể nhìn thấy phong cảnh trắng như tuyết dưới cổ áo.
Tay của nàng nhìn rất đẹp, ngón tay lại vô cùng thon dài, nàng cầm tất đen, từng chút một bao phủ cặp đùi đẹp, rất có mỹ cảm.
Trần Mặc đợi nàng mặc xong, sau khi chui vào trong chăn, duỗi tay ôm lấy nàng, ôm thân thể mềm mại, bàn tay to thuần thục vuốt ve trên tất đen ở chân đẹp, nói: "Mới từ Thanh Thanh bên kia tới, nói với nàng chuyện của phụ thân nàng, bây giờ Đại Tống, không thể dung túng quân phiệt cát cứ."
Mạnh như Tiêu gia, Ngô gia, tư quân của bọn họ, hiện tại còn không phải đều về triều đình cả sao.
Ngô Mật tựa vào trong ngực Trần Mặc, khẽ gật đầu, nàng không muốn thảo luận những "chính sự" này mà đổi chủ đề, nói về sự tình của Thái Hậu Lương Cơ.
"Thái Hậu đã yên ổn ở Lương gia, Lương gia cũng đã an bài người đặc biệt chăm sóc cho nàng, người ra vào đều sẽ bị thẩm tra nghiêm ngặt, không có tin tức nào lọt ra ngoài."
Nói rồi, Ngô Mật lấy ra năm phong thư từ dưới gối, đưa cho Trần Mặc: "Phu quân, đây đều là thư Thái Hậu viết cho người."
Trần Mặc vuốt tóc Ngô Mật, vừa nói: "Viết gì vậy?"
"Đó là thư Thái Hậu gửi cho phu quân, thiếp thân không xem."
"Chúng ta là vợ chồng, không cần thiết khách khí như vậy, xem cũng không sao cả."
Nói rồi, Trần Mặc lần lượt mở năm phong thư ra, cứ như vậy đọc ngay trước mặt Ngô Mật.
Căn cứ vào thời gian gửi thư, phong thư thứ nhất là hai tháng trước, Lương Cơ nói nàng vừa tới Lương gia, đường xá mọi việc đều thuận lợi, nàng cùng thai nhi đều khỏe mạnh, bảo Trần Mặc yên tâm.
Phong thư thứ hai cách phong thư thứ nhất một tháng, nói một chút về tình hình của thai nhi.
Phong thư thứ ba và thứ hai, chỉ cách nhau một tuần.
Lương Cơ đầu tiên là nói qua tình hình của mình, sau đó hỏi Trần Mặc vì sao không hồi âm cho nàng, oán trách một hồi, bảo hắn nhanh chóng hồi âm.
Phong thư thứ tư, thứ năm, cách nhau thời gian càng lúc càng ngắn.
Nội dung bên trên, có một số vẫn là nội dung lặp đi lặp lại.
Ngô Mật là nữ nhân, lúc này từ trong những bức thư này, phân tích ra một chút tin tức, cười nói: "Phu quân, Thái Hậu đây là nhớ người, hơn nữa còn có chút lo được lo mất."
Trần Mặc cười nói: "Ta làm sao từ trong thư, lại thấy được một oán phụ thâm cung."
"Thái Hậu đang mang thai con của người, trên phương diện tình cảm có ký thác vào phu quân. Hơn nữa nàng thân là Thái Hậu Đại Tống, lại mang thai con của phu quân, áp lực tinh thần là tương đối lớn, khát vọng có được chút an ủi từ phu quân."
"Nàng không phải không biết ta cùng với phụ thân nàng đi Tây Vực, làm sao có thể hồi âm cho nàng, cho nên nàng đây thuần túy là càu nhàu." Trần Mặc ngoài miệng nói như vậy, trong lòng suy nghĩ ngày mai phải mau chóng hồi âm một phong, lại đem lễ vật mang về từ Tây Vực, gửi cho nàng một phần.
Ngô Mật hướng vào trong ngực Trần Mặc bĩu môi, ngược lại nói đến một chuyện khác.
"Phu quân, bệ hạ hình như đang có mâu thuẫn với Triệu Hoàng Hậu."
Trong cung đều nằm trong sự giám thị của Ngụy Vương phủ, đối với chuyện phát sinh trong hoàng cung, Ngô Mật cũng rõ ràng một chút.
"Ừm?" Trần Mặc nhướng mày kiếm: "Xảy ra chuyện gì?"
"Theo tin tức từ trong cung truyền về, hơn hai tháng nay, bệ hạ không hề cùng phòng với Triệu Hoàng Hậu, hai người cũng không cùng nhau dùng bữa. Trước đó, quan hệ của bệ hạ và Triệu Hoàng Hậu đều rất thân mật." Ngô Mật nói.
Loại quan hệ xa cách này, rất khó không khiến người ta cảm thấy, hai người bọn họ đã phát sinh mâu thuẫn.
"Thái y bên kia nói thế nào?" Trần Mặc hỏi.
Dù sao nếu một trong hai người có bệnh, không cùng phòng cũng không có gì lạ.
"Thái y bên kia nói, bệ hạ và Triệu Hoàng Hậu thân thể đều rất tốt." Ngô Mật hiểu ý của Trần Mặc.
"Vậy thì kỳ quái."
"Phu quân, trong chuyện này không có người nhúng tay vào chứ?" Ngô Mật chần chừ nửa ngày, vẫn là không nhịn được hỏi một câu.
Trần Mặc vội vàng giải thích: "Việc này thật sự không liên quan đến ta. Ta trước đây đã từng cảnh cáo bệ hạ, nhưng chuyện này và Triệu Hoàng Hậu, không hề có một chút quan hệ nào, căn bản là không liên quan đến nhau."
Ngô Mật tin tưởng, Trần Mặc tuy có hơi đa tình, nhưng trong vấn đề nam nữ, đối với nàng vẫn tương đối thẳng thắn.
"Có lẽ là nguyên nhân khác, ngày mai phu quân vào cung hỏi thử xem sao." Ngô Mật nói.
"Thôi, đó là chuyện của vợ chồng bọn họ. Vốn dĩ việc này không liên quan gì đến ta, nếu là hỏi han, phỏng chừng lại đổ oan lên đầu ta mất."
Trần Mặc xoay người, đặt Ngô Mật ở dưới thân: "Bọn họ mâu thuẫn thì cứ mâu thuẫn đi, chỉ cần chúng ta sống tốt là được."
"Đến đây, Mật Nhi, chúng ta cùng nhau cố gắng, sinh hai đứa."
"Vâng." Ngô Mật dịu dàng nói.
. . .
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Trần Mặc liền rửa mặt xong rồi tiến cung.
Đem quốc thư của Dạ Lang quốc trình lên cho Vĩnh An Đế.
Triều đình vốn yên lặng hơn hai tháng, lại lần nữa trở nên ồn ào.
Cảnh Tùng Phủ nghĩ không sai, Dạ Lang quốc dù nhỏ, nhưng vẫn là một quốc gia.
Ngụy Vương không tốn một binh một tốt, đã khiến Dạ Lang quốc cúi đầu, đây là một công tích lớn.
Uy vọng của Trần Mặc càng tăng thêm.
Vĩnh An Đế chỉ cảm thấy long ỷ dưới mông, như đang ngồi bàn chông.
Trong lòng dự cảm thời điểm thay đổi triều đại kia, càng ngày càng gần.
Xem ra mình và Hoàng hậu, cần phải cắt đứt quan hệ rõ ràng hơn.
Vĩnh An Đế, thực sự rất sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận