Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 97: Kiều Uẩn tại khổ sở (length: 3845)

Kiều Uẩn cầm xiên thịt dê nướng bắt đầu nướng, gật gật đầu: "Ta mệt."
Đám người kia thật phiền phức, cái gì cũng muốn nàng tự tay làm.
"May mà ngươi tìm được cha mẹ, sau này cũng không cần mệt như vậy." Lệ Miểu thấy cô bạn nhỏ thật đáng thương.
Kiều Uẩn nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ừ, không vất vả."
Hiện tại người vất vả là Bùi Nghiêu.
Hai người nói chuyện không ăn nhập gì nhau, nhưng cũng trò chuyện rất vui vẻ.
Kiều Uẩn nghĩ đến Lệ Hàn Châu giúp nàng mấy lần, mặc dù trước đó có chút hiểu lầm, nhưng người này cũng được, có thể đối xử tốt với hắn một chút.
Vì thế nàng lại cầm một ít rau muống bắt đầu nướng.
Nướng xong hết, Kiều Uẩn tỉ mỉ gắp rau vào đĩa xếp ngay ngắn, bưng đến trước mặt Lệ Hàn Châu đang chờ ăn.
Lệ Hàn Châu vốn không thấy đói, ngửi được mùi thơm cũng thấy hơi thèm, nhưng mà khi hắn nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong đĩa, khóe miệng giật giật.
"Đây là cái gì?"
Kiều Uẩn từng thứ giải thích: "Dưa chuột, rau muống, cọng cần tây, rau hẹ."
"Nhóc con, cố ý?"
Lệ Hàn Châu nghi ngờ Kiều Uẩn đang trả thù hắn, không thì sao chỉ nướng rau cho hắn, mà lại toàn là màu xanh.
Hắn nhớ tới gần đây Thẩm Kỳ chia sẻ cho hắn sự coi thường nhiều lần: Làm sao để nói với anh em rằng cậu bị cắm sừng.
Kiều Uẩn không hiểu sao hắn lại đưa ra kết luận này, bèn nói với hắn: "Ăn nhiều rau có thể tăng sức đề kháng, còn có thể phòng ngừa loãng xương, tốt cho sức khỏe."
Ngừng một chút, nàng lại bổ sung một câu: "Để dinh dưỡng không bị thiếu hụt, ta nướng rất kỹ."
Lệ Miểu tiến tới, lên tiếng giải vây: "Cái kia, anh ta không thích ăn dưa chuột, ta ăn giúp anh ấy đi."
Nàng chưa kịp ra tay, Lệ Hàn Châu đã giành trước gắp một miếng cắn, cái bộ dạng giữ đồ ăn ấy, khiến Lệ Miểu ngạc nhiên đến ngẩn người.
"Vị cũng được." Lệ Hàn Châu liếm liếm môi.
Kiều Uẩn hài lòng, "Vậy ta nướng thêm cho ngươi."
Lệ Hàn Châu không từ chối, Kiều Uẩn nướng rất ngon, thật sự ăn rất ngon.
Lệ Miểu chạy đến bên cạnh Kiều Uẩn, "Kiều Kiều, cậu nướng nhiều rau cho anh ta như vậy, không sợ anh ta trở mặt không quen biết à."
Kiều Uẩn nói: "Hắn coi thường tay nghề của ta, không có tư cách giận."
Lệ Miểu: ? ? ?
Chờ đã, câu này nghe lạ quá.
Nàng sửa lại: "Là coi thường tay nghề của cậu."
Kiều Uẩn: "À."
Nghe có vẻ cũng không khác gì mấy.
Lệ Hàn Châu nhìn chằm chằm Kiều Uẩn, từ hàng mi cong dài của nàng, đến đôi môi khô khốc, nghĩ đến nàng cứ bận rộn mãi mà không uống nước, bèn đứng dậy vào nhà.
Đúng lúc này, bầu trời ào một tiếng, đột nhiên đổ mưa.
"Sao lại mưa rồi, Kiều Kiều chạy nhanh lên!"
Lệ Miểu hét lên một tiếng, vội vàng chạy vào trong nhà.
Kiều Uẩn không nhúc nhích, nàng ngẩng đầu lên, những giọt mưa rơi trên mặt nàng, hơi lạnh.
Lệ Hàn Châu đi ra thì thấy Kiều Uẩn lặng lẽ đứng im, cũng không biết đang nghĩ gì.
Hắn thở dài, cầm một cái ô đi tới che cho Kiều Uẩn.
"Ngốc à?"
Kiều Uẩn chớp chớp mắt, "À, không ngốc."
Rõ ràng trên mặt nàng không có bất kỳ biểu cảm nào, Lệ Hàn Châu lại cảm thấy nàng đang buồn.
Kiều Uẩn không hiểu thế nào là buồn, chỉ là vừa rồi có một thoáng, nghĩ đến đã không còn ai mỗi khi trời mưa, lại nói với nàng, Kiều Kiều đi thu quần áo.
Khi nàng sốt, nói với nàng, ngươi chỉ bị cảm thôi.
Khi nàng đói, nói với nàng, ngươi chỉ là muốn ăn thôi.
Khi nàng run, nói với nàng, ngươi chỉ là lạnh nên mặc thêm áo thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Uẩn trống rỗng.
Lệ Hàn Châu đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, "Về phòng."
Bàn tay hắn hơi thô ráp, nhưng cũng ấm áp, lập tức kéo suy nghĩ của Kiều Uẩn trở về.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận