Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 191: Này cái thế giới điên rồi (length: 4432)

Cái dây chuyền này đẹp nhỉ?" Vị giáo sư vật lý nổi tiếng hỏi.
"Cũng được."
Vì thế Kiều Uẩn nhận được một cái dây chuyền năm trăm vạn.
"..."
Lục Trạm Hành mắt tròn mắt dẹt, kinh ngạc, khó hiểu, nghi ngờ.
Mấy người này là sao?
Tại sao lần đầu gặp mặt đã tặng em gái hắn món quà đắt tiền như vậy?
Hắn mấp máy môi, hoàn toàn không tìm được thời cơ chen vào.
Mà nhân vật chính thì ngoan ngoãn bưng một ly nước chanh, như cô gái nhỏ được trưởng bối cưng chiều, nhấp một ngụm nước chanh, đáp lại vài câu.
Mấy lão nhân gia này được đáp lại, lập tức cười rạng rỡ.
Chỉ thiếu vỗ tay cho Kiều Uẩn.
Lục Trạm Hành: Không phải thế giới này điên rồi thì là hắn điên rồi!
Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, hắn mới lo lắng hỏi Kiều Uẩn:
"Em gái, sao họ lại tặng em đồ vậy?"
Hắn cảm thấy không đúng, rất không đúng.
Kiều Uẩn chẳng thấy có gì không ổn, "Khi một người muốn lấy lòng người khác, sẽ tặng quà."
Câu này cũng không sai.
Nhưng tại sao phải lấy lòng Kiều Uẩn?
Lục Trạm Hành nhìn Kiều Uẩn từ trên xuống dưới, lông mi nàng vừa dày vừa dài, gương mặt trắng nõn ửng hồng, tinh xảo như không phải người thật.
Đáng yêu, muốn xoa đầu.
Hắn hình như hiểu ra, là vì thấy em gái đáng yêu?
Không đúng...
"Đói."
Kiều Uẩn cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Trạm Hành.
Lục Trạm Hành quả nhiên không suy nghĩ nữa, "Anh đi lấy đồ ăn cho em, em đợi ở đây nhé."
Nói xong, hắn đi về khu vực đồ ăn.
Đồ ăn chưa lấy được, đã bị một đám người vây quanh.
Hôm nay hắn nổi tiếng quá, không ít người đến thăm dò hắn.
Lục Trạm Hành hết cách, đành phải ứng phó trước.
Kiều Uẩn thấy Lục Trạm Hành nhất thời nửa khắc không thoát ra được.
Liền quay người, đi về phía tầng cao nhất.
Nàng muốn đi gặp lão Tề.
Lục Trạm Hành không phát hiện Kiều Uẩn đã đi mất, vất vả lắm mới ứng phó xong mọi người, đang định đi tìm em gái, thì bị gọi giật lại.
"Trạm Hành?"
Một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú bước tới.
Lục Trạm Hành nhìn người tới, mắt sáng rỡ: "Tề Thịnh, không ngờ lại gặp cậu ở đây!"
Lục Trạm Hành và Tề Thịnh là bạn cùng phòng hồi du học.
Quan hệ rất tốt, sau này Lục Trạm Hành bỏ học giữa chừng, về nước gia nhập giới giải trí.
Lúc đầu còn liên lạc, nhưng sau đó mỗi người đều bận rộn, dần dần ít liên lạc.
"Cậu cũng đến tham gia tiệc tối à?" Lục Trạm Hành hỏi.
Tề Thịnh cười ngượng ngùng: "Tiệc tối này do nhà tớ tổ chức."
Lục Trạm Hành ngạc nhiên vô cùng.
Hắn biết nhà Tề Thịnh giàu có, không ngờ cậu ta là người nhà họ Tề ở Hải thành.
Hai người ôn chuyện một hồi.
Tề Thịnh nhìn đồng hồ, hơi vội vàng nói: "Tớ phải đi trước một lát, đi gặp giáo sư Kiều, không thể để người ta đợi lâu."
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi Lục Trạm Hành: "Cậu có muốn đi cùng không? Không phải cậu vẫn luôn muốn gặp giáo sư Kiều sao?"
Lục Trạm Hành có chút dao động trước lời mời này, lại cảm thấy đường đột đến thăm không hay.
"Chúng ta là bạn bè, không sao đâu." Tề Thịnh không nói hai lời kéo hắn đi.
"Coi như hoàn thành giấc mơ đại học của cậu."
Lục Trạm Hành bất đắc dĩ bị lôi kéo đi.
Người bạn cũ này, vẫn nhiệt tình như vậy.
Mà, hắn thật sự rất muốn gặp giáo sư Kiều.
Coi như bù đắp cho tiếc nuối thời đi học vậy.
* Kiều Uẩn ấn nút khóa thang máy.
Không chớp mắt nhìn chữ số, từ tầng hầm âm một bắt đầu, dần dần lên đến tầng mười tám.
Đinh ~ Cửa thang máy mở.
Kiều Uẩn ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với hai người trong thang máy.
Cả hai đều sững sờ, dường như không ngờ tới sẽ gặp đối phương.
"Em gái nhà họ Lục, sao cô lại ở đây?"
Thẩm Kỳ mí mắt giật giật.
Kiều Uẩn không đáp, ánh mắt nhìn về phía Lệ Hàn Châu đang đứng lơ đãng.
Người đàn ông nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
—— Có nguyệt phiếu thì cho xin nguyệt phiếu, có phiếu đề cử thì cho xin phiếu đề cử, xem như giúp ta vì hai ngày nay ta đã rất cố gắng ( "ω" ) ( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận