Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 161: Phá sản này loại sự tình, để cho ta tới (length: 4209)

Lục Tuyết trong lòng hơi chùng xuống, liền nổi lên cơn lửa giận bừng bừng.
"Kiều Uẩn! Ngươi có tư cách gì thay trường học làm quyết định, ngươi tưởng ngươi là ai hả!?"
"Chỉ là một đứa nhà quê nghèo hèn, lại dám nhiều lần không nể mặt ta, nếu không có nhà họ Lục, ta muốn cho ngươi nghỉ học là nghỉ học, muốn cho ngươi chạy về quê là ngươi phải cút về!"
Lục Tuyết rốt cuộc còn nhỏ, vẫn chưa học được cách kiềm chế cảm xúc của mình.
Bị Kiều Uẩn dùng thái độ này đối xử, liền cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, đến mức nói năng không suy nghĩ.
Kiều Uẩn cũng không tức giận.
Nàng cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến lòng ghen ghét của con người.
Nàng chỉ là không hiểu.
Khi một người giỏi hơn mình, chẳng phải nên cố gắng để làm tốt hơn nàng sao?
Kiều Uẩn nhìn Lục Tuyết bằng ánh mắt thương hại.
Ghen ghét, cũng chẳng thể khiến nàng ta thành công.
Lục Tuyết càng tức giận hơn, "Ngươi coi thường ai! Bản thân ngươi cũng vậy thôi, để lấy lòng cha mẹ, ngươi chẳng phải cũng tốn không ít công phu sao!?"
Kiều Uẩn thờ ơ với lời nói của nàng ta, các bạn học khác lại bị Lục Tuyết dọa chết.
"Nói chuyện cũng quá khó nghe, có tiền cũng chẳng ra gì."
"Có tiền thì sao, thành tích của nàng ta chẳng phải vẫn đội sổ lớp sao."
"Bản thân không có năng lực thi đứng nhất lại đi bôi nhọ người khác, còn vênh váo như vậy cũng thật tài."
Các bạn học nói móc mỉa, khiến mặt Lục Tuyết đỏ bừng.
"Lục Tuyết! Ngươi dám nói lại lần nữa xem!"
Lệ Miểu nổi giận, bênh vực Kiều Uẩn.
"Chỉ là nhà có cái công ty nhỏ, lại tưởng mình ghê gớm lắm sao? Ta khiến nhà ngươi phá sản là phá sản ngay!"
Lục Tuyết mặt đỏ nghẹn, nàng ta vẫn còn chút lý trí, không ngu ngốc đến mức đối đầu trực tiếp với Lệ Miểu.
Kiều Uẩn thấy Lệ Miểu vì tức giận mà tóc mái bay bay: "Việc phá sản, cứ để ta lo."
Lệ Miểu: ". . ."
Ta đang mỉa mai nàng ta mà.
Sao ngươi lại nghiêm túc vậy?
Hơn nữa, còn nói nhẹ nhàng như thế. . .
Viên cảnh sát bị họ làm cho đau đầu, "Thôi được rồi, có gì thì về đồn cảnh sát nói."
"Hừ, đi thì đi."
Lục Tuyết cười lạnh, "Coi như ta đi du lịch một ngày."
Ngô Tiên Phong liên tục thở dài, "Haiz, nếu đã làm thì nói rõ ràng, là mình làm thì hãy chịu trách nhiệm."
"Cho dù là ta làm thì sao, nàng ta có thể làm gì ta?" Lục Tuyết cười nhạo.
Khinh miệt nói với Kiều Uẩn: "Ngươi có gan thì cho ta nghỉ học thật đi, đừng có nói suông. . . Buồn cười chết mất."
Kiều Uẩn giọng nói nhẹ tênh: "Ừ, thủ tục nghỉ học rất nhanh thôi."
Lục Tuyết khịt mũi coi thường.
Nàng ta không tin lời Kiều Uẩn, Thịnh Dương đâu phải do Kiều Uẩn mở.
Ngô Tiên Phong sầu muốn chết, thấy Lục Tuyết vẫn chưa sợ hãi, trong lòng vô cùng thất vọng.
Lục Tuyết vẫn còn quá trẻ.
Chuyện này đến cả nhà họ Lệ cũng đích thân đến trường lên tiếng, hơn nữa còn liên lụy đến cổ đông của trường là Bùi tổng.
Trước đó, Ngô Tiên Phong nhận được chỉ thị từ lãnh đạo nhà trường.
Bùi tổng nói, tìm được kẻ tung tin đồn nhảm, nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Chắc hẳn Lục Tuyết cũng không ngờ, chuyện này sẽ ồn ào đến vậy.
Lục Tuyết vênh váo bị đưa đi.
Ngô Tiên Phong day day mi tâm, nhanh chóng quay về văn phòng, gọi điện báo cho gia đình Lục Tuyết.
Kiều Uẩn an ủi Lệ Miểu vài câu, mới dỗ được Lệ Miểu đang nổi cơn tam bành quay lại lớp học.
Lớp học bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Các bạn học nhìn nhau.
Muốn nói gì đó với Kiều Uẩn, nhưng Kiều Uẩn rất ít khi nói chuyện với họ.
Đúng lúc họ không biết mở lời thế nào, Kiều Uẩn quay sang các bạn, nói với vẻ nghiêm túc khác thường.
"Xin lỗi, đã làm chậm trễ việc học của các bạn, ta có thể bù đắp cho các bạn."
Kiều Uẩn nghĩ, sau này sẽ không chép nội quy trường học cho các bạn nữa.
Vừa nghĩ vậy, nàng liền ngẩng mắt lên nhìn.
Chỉ thấy cả lớp đều kinh ngạc nhìn nàng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận