Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 05: Nhiều mất mặt a (length: 7549)

"Ngươi đang nói đùa à?"
Kiều Uẩn nghi hoặc: "Ta vì sao muốn nói đùa."
Nàng căn bản không cần học, dù sao lướt qua một lượt là sẽ.
Vợ chồng Lục gia nghe vậy, lòng đồng thời chùng xuống, nhận nuôi ông của Kiều Uẩn, nhà bên ấy rất nghèo, cũng không biết nói nàng ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ cực, nghĩ như vậy không khỏi đau lòng vạn phần.
Lục Cảnh Tri nghe xong, tâm tình có phần phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, lo lắng Kiều Uẩn sĩ diện hão, không khỏi khuyên: "Dựa theo hiện tại của ngươi... Ừm... Trực tiếp lên lớp 12 không tốt cho ngươi, ngươi theo không kịp tốc độ học tập của bọn họ, ngươi còn nhỏ không cần nóng vội cầu thành."
Tô Miên vội vàng bày tỏ thái độ: "Anh con nói đúng, mẹ không cần con phải nổi bật, chỉ cần con vui vẻ là được, cho nên con đừng ép mình. Nhà ta có tiền con muốn chơi bời thế nào cũng được, dù không muốn đi học cũng được."
Lục Đình đều hoảng sợ, vợ chồng Lục gia tuy rất thương con, nhưng đối với việc học nắm rất nghiêm, cô trước kia rớt một bậc là bị mời các loại gia sư oanh tạc, bây giờ lại để Kiều Uẩn tùy tiện chơi! ! !
Hoàn toàn thiên vị!
Kiều Uẩn vẫn không lay chuyển: "Theo tiêu chuẩn học lên, ta mười tám tuổi, ta nên học lớp 12."
Lục Cảnh Tri cảm thấy cô em gái này của hắn có chút không biết điều, dứt khoát không muốn khuyên nữa, "Ngươi có thể thử một tháng xem sao, đến lúc đó không được thì xuống lớp."
Lục phụ lại cười: "Ta thấy Kiều Kiều có ý tưởng này rất tốt, giống ta, có chí khí. Nghĩ kỹ sẽ học trường nào chưa? Ba ba có trong lòng vài trường, không cần điểm quá cao là có thể vào, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của con."
"Ta nghĩ rồi." Kiều Uẩn ngoan ngoãn gật đầu, không nhanh không chậm mở miệng, "Trường Thịnh Dương."
Lục phụ bị giọng nói chắc chắn của Kiều Uẩn làm cho giật mình, một lúc sau, mới do dự hỏi lại lần nữa: "Trường gì cơ?"
Kiều Uẩn dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, giọng nói bình thản đáp: "Trường Thịnh Dương."
Lục Đình trong lòng khinh thường, trường Thịnh Dương là có thể tùy tiện vào sao?
Trường Thịnh Dương tuy là trường tư, nhưng đội ngũ giáo viên hùng hậu, là trường top 1 thành phố Thượng Kinh.
Chương trình học tiến độ so trường công nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa Thịnh Dương giàu nứt vách, trường không thiếu tiền nên không cần con nhà giàu, do đó có thể vào được đều là học bá, nổi tiếng là trường cấp ba giúp đỡ học sinh nghèo.
Cái đồ nhà quê như Kiều Uẩn này đến trường cũng chưa từng đi, đã phát ngôn bừa bãi muốn vào Thịnh Dương?
Lục Đình trong lòng khinh thường, tôi xem ngươi làm thế nào vào được.
Tô Miên vẻ mặt phức tạp dịu giọng nói: "Kiều Kiều, con có muốn suy nghĩ lại không? Thịnh Dương hơi khó đấy."
Kiều Uẩn ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, giải thích: "Thịnh Dương ta tương đối quen thuộc."
Vợ chồng Lục gia liếc nhau, dường như có chút bất đắc dĩ.
"Cha mẹ, ăn cơm trước đi."
Lục Cảnh Tri lông mày hơi nhíu lại, kết thúc câu chuyện này, hắn cho rằng Kiều Uẩn đang giả vờ làm sang.
Kiều Uẩn nhẹ nhàng liếc Lục Cảnh Tri một cái, không nói gì.
Nàng chỉ hơi hoang mang, thời buổi này không thịnh hành nói thật sao?
Lục phụ không hỏi tiếp nữa, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, nếu Kiều Uẩn nhất quyết muốn vào trường Thịnh Dương, không biết quyên hai tòa nhà học có tác dụng không?
Lục Đình dùng ánh mắt kín đáo quan sát Kiều Uẩn từ trên xuống dưới, vốn chỉ là tùy ý liếc qua, đột nhiên nhìn thấy logo trên áo Kiều Uẩn, lập tức kinh ngạc: "Chị, cái áo này của chị là của hãng J sao?"
Hay lắm, toàn thân từ trên xuống dưới đều là nhãn hiệu xa xỉ hàng đầu, Kiều Uẩn lấy đâu ra tiền mua? Dù sao cũng không phải bố mẹ cho đi?
Quần áo hãng J, mỗi cái đều hơn mười nghìn tệ.
Lục Đình nói xong mới phát hiện kiểu dáng này nàng chưa từng gặp qua, lập tức giả bộ kinh ngạc: "Ôi chao, không đúng rồi, kiểu dáng này ta chưa từng gặp qua, tỷ tỷ, ngươi không lẽ bị lừa? Mua phải hàng nhái?"
Xuyên sơn trại kỳ thật không có gì, hết lần này tới lần khác Kiều Uẩn là Lục gia đại tiểu thư, nhiều mất mặt!
Nghe được những lời này, Lục Cảnh Tri trong lòng liền phiền muộn sợ hãi.
Cũng không biết là đang phiền muộn em gái mình lại vòng rơi vào xuyên hàng nhái, hay là đối với sự theo đuổi hư vinh của Kiều Uẩn cảm thấy không vui.
Tô Miên mặt mày áy náy, nàng không biết Kiều Uẩn mặc cỡ nào, vốn định đợi nàng đến cửa rồi mới gọi nhà thiết kế làm riêng, không ngờ lại để Kiều Uẩn bị bẽ mặt trước.
Lục Đình tựa hồ chậm chạp biết mình nói sai, nhỏ giọng nói: "À, có lẽ, đây là kiểu mới họ chưa công bố."
Ha ha, nhưng nếu là kiểu mới, làm sao với thân phận của ngươi lại có thể mặc được?
Kiều Uẩn khẽ liếc mắt, giọng nói hơi lạnh: "Ngươi hỏi nhiều quá."
Nàng không mặc đồ nhái, mỗi một cái đều là hàng đặt riêng không phát hành.
Lục Đình bị ánh mắt ghét bỏ của Kiều Uẩn làm nghẹn lời, "Ta..."
Tô Miên liếc nhìn Lục Đình, nửa trách cứ: "Cứ nói nhiều, mau ăn cơm." Rồi lại gật đầu với Kiều Uẩn, "Chắc chắn là em gái ngươi nhìn nhầm, nó có hiểu gì đâu."
Một bộ dạng dù ngươi nói gì, ta cũng chiều theo ngươi.
Trong lòng đã điểm qua từng nhãn hiệu, chuẩn bị mua hết tặng cho Kiều Uẩn.
Lục Đình: ? ? ?
Sao lại cảm thấy sự việc phát triển hơi sai sai?
Kiều Uẩn quyết định dùng sự im lặng, để thể hiện sự khinh thường với kiến thức nông cạn và lo lắng về chỉ số thông minh của họ, tiện thể cho Lục Đình một cái nhìn thiếu hiểu biết.
Lục Đình mặt mày tái mét, suýt nữa bẻ gãy đôi đũa.
...
Một bữa tối, mỗi người một tâm trạng, chỉ có Kiều Uẩn thản nhiên.
"Kiều Kiều, có muốn lên phòng xem trước không?" Lục phụ sợ Kiều Uẩn đi đường mệt mỏi.
Kiều Uẩn ngoan ngoãn gật đầu, làm Lục phụ nhìn mà lòng cha dâng trào, vội vàng nói: "Ba ba giúp con xách hành lý."
Kiều Uẩn mấp máy môi, đang định nói không cần.
Lục phụ đã xách vali Kiều Uẩn lên, vừa nhấc... !
Ân!?
Không nhấc nổi.
Nụ cười trên mặt ông cứng đờ, ho nhẹ một tiếng, lần này dùng toàn lực.
Răng rắc!
Lục phụ: "..."
Kiều Uẩn lặng lẽ đi tới, "Vẫn là để con."
Lục phụ mặt mày xám xịt vịn eo, giả vờ như không có việc gì, cười nói: "Tuổi tác lớn rồi, sức lực hơi kém."
"Ừm." Kiều Uẩn cảm thấy mình có hơi lạnh nhạt, lại bổ sung một câu: "Người lớn tuổi dễ bị loãng xương, ngài nên chú ý, hôm nào con lấy cho ngài ít thực phẩm chức năng bồi bổ."
Khóe miệng Lục phụ giật giật, cảm thấy mình bị coi thường.
Trơ mắt nhìn Kiều Uẩn dễ dàng nhấc vali lên, ông chìm vào suy nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự bị loãng xương?
Tô Miên không vui trừng mắt nhìn chồng, "Ông cũng vô dụng quá."
Lục phụ: ...
Tô Miên thân mật dẫn Kiều Uẩn lên lầu, Lục Đình cảm thấy mình bị bỏ rơi, trong lòng vừa tủi thân vừa ấm ức, rốt cuộc ai mới là con gái ở bên cạnh hai người mấy chục năm! Sao hai người chỉ quan tâm Kiều Uẩn!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận