Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 117: Ngươi cùng ta bảo đảm (length: 3927)

Bùi Nghiêu suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy nên đem chuyện này nói với Kiều Uẩn, xem nàng có ý kiến gì.
Là mặc kệ, hay là muốn quản?
"Lão bản, anh hai nhà ngươi ở giới giải trí, xem ra thật sự gian nan, ngay cả quà của ngươi cũng có người muốn giành, đương nhiên ta sẽ không để cho bọn họ cướp đi, đã để bọn họ cút xéo."
Bùi Nghiêu âm thầm khoe công.
"Công ty của hắn không được, lại để một tôn đại phật không cúng, muốn đi bợ đỡ người khác."
Kiều giáo sư = đại phật.
Lục Trạm Hành là anh trai Kiều giáo sư, suy ra hắn cũng là đại phật.
Sao Xán giải trí nếu biết chân tướng, ruột gan đều muốn hối hận xanh ruột, loại công ty tầm nhìn hạn hẹp như bọn họ, đừng hòng Kiều giáo sư đưa tài nguyên gì qua.
Kiều Uẩn giọng nhàn nhạt nói với hắn, "Là anh ấy tự mình chọn đường, anh ấy muốn tự mình đi hết."
"Ý ngươi là mặc kệ sao?"
Bùi Nghiêu có chút bất ngờ, còn tưởng rằng Kiều giáo sư nhiều lần tặng quà cho người nhà họ Lục, tư tưởng có chút thay đổi.
Là hắn nghĩ nhiều, Kiều giáo sư vẫn như vậy lý trí, vẫn là vị gia trưởng nghiêm khắc.
Nàng sẽ không ngăn cản ngươi làm bất cứ việc gì, nhưng sẽ không thay ngươi giải quyết hậu quả, đương nhiên khó tránh khỏi bị phạt.
"Ta biết."
Bùi Nghiêu không nói nhiều, Kiều giáo sư đã thể hiện thái độ, hắn cũng sẽ không quản, bất quá vẫn nên chú ý một chút.
Kiều Uẩn nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà, hồi lâu, nàng vén chăn đứng dậy.
Mở ngăn kéo, lấy ra quyển sổ tay nhỏ của mình.
Nàng ở lần trước viết, Lục X, không đầu óc, đằng sau lại thêm, anh hai, không đứng đắn.
Nghĩ nghĩ, lại phá lệ nghiêm túc bổ sung một câu: Gia gia, thân tình so với ta tưởng tượng phức tạp hơn, ta sẽ tiếp tục cố gắng.
* Sáng hôm sau.
Tô Miên dậy rất sớm, nàng xuống lầu lúc, liền thấy Lục Đình ngồi trên ghế sofa, còn hơi ngạc nhiên nàng hôm nay dậy sớm như vậy?
Sau đó liền thấy sắc mặt Lục Đình rất kém.
Nàng sững người, lập tức quan tâm hỏi: "Đình Đình, con bị ốm sao? Có chỗ nào không khỏe?"
"Con không sao, chỉ là hơi mất ngủ." Lục Đình gượng gạo cười, Tô Miên nhíu mày thật sâu, "Con cả đêm không ngủ sao?"
Lục Đình ngón tay nắm chặt góc áo không ngừng vắn vẹo, nghe Tô Miên nói, nhỏ giọng ừ một tiếng.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Tô Miên ngồi cạnh Lục Đình, dịu dàng hỏi.
Thấy Lục Đình tâm trạng sa sút như vậy, trong lòng nàng cũng rất lo lắng.
Lục Đình không ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng nói: "Mẹ, con không sao, chỉ là gặp ác mộng."
"Con bé này, mơ đều là giả." Tô Miên thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lục Đình làm sao, thì ra chỉ là gặp ác mộng.
Lục Đình cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn nàng, hốc mắt hơi đỏ: "Thật sao? Mơ đều là giả?"
"Đương nhiên." Tô Miên cam đoan với nàng.
Không hiểu sao Lục Đình lại chấp nhất chuyện ác mộng như vậy, chẳng lẽ là áp lực học tập quá lớn? Nên mới để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Tô Miên nghĩ đến đây, lo lắng càng nhiều.
"Thật sao?"
Lục Đình đột nhiên ôm lấy Tô Miên, ánh mắt nhìn về phía Kiều Uẩn đang từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ hứa với con, mẹ sẽ yêu thương con cả đời, mãi mãi cũng sẽ không bỏ rơi con, được không?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận