Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 118: Ngươi không muốn cấp gia nhân chọc phiền phức (length: 3989)

"Nói gì vậy, chúng ta làm sao lại bỏ rơi ngươi." Tô Miên vỗ vỗ lưng nàng, cho rằng nàng bị ác mộng dọa.
Lục Đình khóe môi hơi nhếch lên, ừ một tiếng.
Thấy nàng cảm xúc ổn định hơn một chút, Tô Miên buông Lục Đình ra, vẫn không yên tâm nói: "Học hành đừng quá liều mạng, nên thư giãn vẫn phải thư giãn."
"Được." Lục Đình đáp ứng nàng.
Tô Miên thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu liền thấy Kiều Uẩn, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi: "Kiều Kiều, buổi sáng tốt lành."
Kiều Uẩn gật gật đầu nhỏ, "Buổi sáng tốt lành."
"Ngươi ngồi trước đi, mẹ đi chuẩn bị bữa sáng cho các ngươi." Tô Miên nhanh chóng đứng lên.
Nàng rất thích tự tay nấu cơm cho người nhà ăn.
Lục Đình nhìn Kiều Uẩn ngoan ngoãn yên tĩnh, trong lòng rất khinh thường, bề ngoài tỏ vẻ không tranh giành quyền thế, nhưng vẫn khắp nơi đối nghịch với nàng.
Đều là giả tạo!
Nàng ấm ức cả một đêm, dưới vẻ ngoài bình thản không có chuyện gì của Kiều Uẩn, cuối cùng cũng bộc phát ra một chút.
"Vì để cho mọi người trong nhà nhìn ngươi với con mắt khác, đi lấy lòng tổng giám đốc Bùi, thật vất vả cho tỷ tỷ, tổng giám đốc Bùi có nói gì quá đáng với ngươi không? Ngươi tuyệt đối đừng vì hòa nhập vào cái nhà này mà làm chuyện khác người khiến cha mẹ lo lắng."
Nàng sẽ không vạch mặt với Kiều Uẩn, nhưng không ngại móc máy vài câu.
Kiều Uẩn nhìn nàng với đôi mắt đen trắng rõ ràng, không nhanh không chậm nói: "Ngươi biết những người đó bằng cách nào? Lục Tuyết giới thiệu cho ngươi?"
"Người nào?" Lục Đình cho rằng Kiều Uẩn chột dạ muốn chuyển chủ đề.
Giọng Kiều Uẩn bình tĩnh: "Chặn đường ta, mấy thanh niên lêu lổng đó không phải người tốt, ngươi đừng gây phiền phức cho gia đình, như vậy không tốt."
Sắc mặt Lục Đình lập tức thay đổi, vội vàng giải thích cho mình, "Ngươi, ngươi nói gì, ta mới không quen biết loại người này."
Làm sao Kiều Uẩn biết được?
Không, nàng chắc chắn là đoán, nói không chừng là đang gài bẫy nàng.
Bình tĩnh! Đừng hoảng!
Nói dối là chuyện nhỏ, dù sao cũng chưa gây ra tổn thất thực sự, nhưng nếu để cho cha mẹ biết nàng tìm người uy hiếp Kiều Uẩn thì sẽ không còn đường sống.
Giọng nói Kiều Uẩn nhàn nhạt bảo nàng: "Chỉ cần ngươi không gây chuyện, cha mẹ sẽ luôn yêu thương ngươi."
Lục Đình lại nghĩ Kiều Uẩn đang cảnh cáo mình, chẳng lẽ Kiều Uẩn có chứng cứ? Sao có thể chứ?
"Ta gây chuyện lúc nào? Lúc ngươi mới về, ta đúng là có chút không thoải mái trong lòng, nhưng bây giờ ta thật sự muốn sống hòa bình với ngươi."
Nàng ra sức giải thích.
Kiều Uẩn chỉ nhìn nàng, không nói gì.
Đôi mắt đen láy thấu triệt kia, dường như nhìn thấu tất cả lời nói dối.
Lục Đình nuốt nước bọt.
Nàng rất bất an, trong đầu không nghĩ được gì, chỉ muốn biết Kiều Uẩn rốt cuộc là gài bẫy nàng, hay thật sự có chứng cứ.
Nếu có chứng cứ, tại sao không tố cáo với cha mẹ?
Vậy nên, là lừa người sao?
Lục Cảnh Tri xuống lầu, chỉ thấy sắc mặt Lục Đình khó coi, Kiều Uẩn vẫn lạnh nhạt như trước.
Hắn nhíu mày, ánh mắt lướt qua người Lục Đình, thấy nàng không giống bị bệnh mới dời mắt đi.
"Kiều Kiều, lát nữa anh đưa em đi học nhé?" Lục Cảnh Tri chủ động lên tiếng, trong lòng hơi lo lắng Kiều Uẩn không đồng ý.
Kiều Uẩn mở mắt nhìn về phía hắn, nhạy cảm nhận ra thần sắc khác lạ của Lục Cảnh Tri.
Hắn dường như có chút không tự nhiên.
Kiều Uẩn tự cho là chu đáo nói: "Không cần."
Sắc mặt Lục Cảnh Tri cứng đờ.
Kiều Uẩn phát hiện sau khi mình nói xong, sắc mặt Lục Cảnh Tri càng khó coi hơn.
Nàng thấy nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều.
Lục Cảnh Tri mấy hôm nay rất phiền phức, nàng không thích người quá ồn ào.
Lục Đình nhìn Lục Cảnh Tri với vẻ đáng thương, thăm dò hỏi: "Anh cả, anh đưa em đi học được không? Em ngủ không ngon, muốn ngủ một lát trên xe."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận