Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 71: Nàng đã đem thực lực giảm đi chín thành (length: 4037)

"Tốt chứ?"
Ngô Tiên Phong đặt bút xuống, "Được."
Tổng cộng 11 bài toán.
Cả lớp xem đề bài, hứng thú hoàn toàn dâng cao, nhao nhao cầm bút cùng làm bài.
Ngô Tiên Phong đẩy kính, đúng là một đám học sinh tốt ham học hỏi.
Lục Tuyết hoa mắt: "Cái gì thế này? Hoàn toàn không hiểu."
Giang Hoài hỏi Lục Đình: "Đình Đình, ngươi làm được không?"
Lục Đình cầm bút tính toán trên giấy nháp: "Một số bài khá đơn giản, nhưng mấy bài toán lớn phía sau hơi khó, nhất là bài số 11, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa là gì."
Cô nàng top 10 của khối mà còn không làm được, Kiều Uẩn càng không thể.
Kiều Uẩn bước lên bục giảng.
Cầm bút, liếc mắt nhìn qua, hầu như không cần suy nghĩ, xoạt xoạt viết đáp án.
Tốc độ làm bài của nàng quá nhanh, Ngô Tiên Phong đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo nghi ngờ, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng...
Cuối cùng hắn bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, tự hỏi bản thân thật sự có tư cách làm giáo viên sao???
Năm phút sau, Kiều Uẩn đặt bút xuống.
Lớp học im lặng.
Các bạn học có chút ngây người, lại bắt đầu viết bừa à?
"Không kiểm tra lại sao?" Ngô Tiên Phong hỏi nàng.
Kiều Uẩn lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Đề đơn giản vậy, ai cũng làm được, không cần kiểm tra lại."
Các bạn học: "..."
Khiêu khích ai đấy?
Kiều Uẩn cố tình kéo dài thời gian làm bài thêm bốn phút.
Nàng chỉ muốn làm người bình thường, để không khác người, nàng đã giảm thực lực xuống chín phần, như vậy hẳn là giống người bình thường.
Ngô Tiên Phong nhìn đáp án Kiều Uẩn làm với vẻ mặt phức tạp, bỗng cảm thấy toàn thân như được khai sáng, thông suốt, nhân sinh đều thăng hoa.
Hắn kích động hỏi Kiều Uẩn: "Bài cuối cùng, ngươi làm thế nào vậy?"
"Bài toán đơn giản thôi mà." Kiều Uẩn hoàn toàn không thấy câu này có gì sai, nàng ra đề, nàng không hiểu sao?
Ngô Tiên Phong: "..." Tôi muốn tĩnh tâm.
Hắn gặp được thiên tài thiếu nữ rồi sao? Đây là bảo bối gì thế này!!
Học thần từ trên trời rơi xuống?
Im lặng một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, nói với cả lớp: "Đáp án hoàn toàn chính xác, giờ có thể chứng minh Kiều Uẩn không gian lận."
Lớp học yên tĩnh, không một tiếng động.
Vài giây sau, mọi người đồng loạt nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài mắt tròn mắt dẹt, nắm chặt tay, không dám tin nhìn chằm chằm Kiều Uẩn, như muốn nhìn xuyên thấu nàng.
Kiều Uẩn cũng nhìn Giang Hoài, giọng điệu chậm rãi, nhàn nhạt: "Tôi đã nói là rất đơn giản."
Bốp! Giang Hoài có cảm giác như bị tát mạnh một cái.
Hắn dám hoài nghi Kiều Uẩn gian lận, là vì Kiều Uẩn đi cửa sau vào đây, có thể đạt điểm cao như vậy, chắc chắn có vấn đề.
Nhưng mà, hắn thấy Kiều Uẩn dễ dàng giải được đáp án, mà mình lại chẳng hiểu gì cả, thế này còn cần đi cửa sau sao?
Lục Đình hoàn toàn sững sờ, mặt mày tái mét.
Sao có thể chứ.
Kiều Uẩn không gian lận?
Cô ta thật sự dựa vào thực lực mà đứng nhất!
Sao cô ta có thể giỏi hơn mình!
Ngô Tiên Phong tin Kiều Uẩn thật sự không được học hành đến nơi đến chốn, trường học ở nông thôn đúng là không dạy được cô.
"Sự thật đã rõ ràng, Giang Hoài, tôi nghĩ em cần xin lỗi Kiều Uẩn."
Giang Hoài bị cả lớp nhìn chằm chằm, một lúc sau, mới khó khăn nói ra mấy chữ: "Xin lỗi."
Hắn không dám quay đầu nhìn Lục Đình, cũng không dám nhìn phản ứng của các bạn, cả đời hắn chưa từng mất mặt như vậy.
Trong lòng tức giận vô cùng, giỏi vậy sao còn đi cửa sau, nếu không đi cửa sau thì tôi đã chẳng hiểu lầm.
Hắn thật sự hận chết Kiều Uẩn!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận