Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 37: Ngươi mang Lệ Hàn Châu đi nhà bên trong? (length: 4150)

Kiều Uẩn không nói chuyện, một lúc sau yếu ớt mở miệng: "Hai ngàn lần, ngày mai giao."
Bùi Nghiêu nói: "Biết sau khi ngươi trở về, bọn họ đều muốn tìm ngươi, tất nhiên đều bị ta cản lại, xem như ta vất vả như vậy, phạt sao cũng đừng bỏ."
"Ba ngàn lần."
Kiều Uẩn thản nhiên nói.
Bùi Nghiêu ngậm miệng, cảm thấy cứ tiếp tục dây dưa chuyện này, bốn ngàn lần chắc chắn không thể thiếu.
Hắn hận mình lắm miệng.
Kiều Uẩn giọng nói mệt mỏi hỏi hắn: "Ngươi đến làm gì?"
Bùi Nghiêu mím môi sờ sờ miệng, chắc chắn là bị ghét rồi phải không?
Hắn nhỏ giọng nói: "Cái kia, đến xem ngươi có bị bắt nạt không..."
Hắn càng nói càng nhỏ, tự mình cũng thấy mất mặt.
Kiều đại lão là người nào chứ, đâu đến lượt người khác bắt nạt nàng, ngay cả trước kia cũng bị nàng dùng trí thông minh nghiền nát thành kẻ ngốc.
Nhưng mà lúc trước Lục... cái gì đó.
Lục mỗ tìm người trêu chọc Kiều Uẩn, cũng chính là lúc đó hắn nghi ngờ Lục gia đối xử với Kiều Uẩn không tốt, vì vậy hôm nay đích thân đến xem.
Như nào người nâng niu chiều chuộng, bây giờ tự hạ thấp thân phận đến nhà các ngươi, các ngươi còn dám đối xử tệ với nàng sao?
Bùi Nghiêu cảm thấy đám người này đầu óc có vấn đề.
Nhưng mà may là vợ chồng Lục gia cũng không tệ, chỉ là xem người không ra gì, không thì làm sao còn để Lục Đình ở trước mặt Kiều Uẩn làm càn?
Kiều Uẩn suy nghĩ một chút, mới mở miệng: "Không ai bắt nạt ta."
Bùi Nghiêu không thể tin nổi: "Đều sỉ nhục đến trước mặt ngươi rồi, ngươi còn thấy không ai bắt nạt ngươi?"
Kiều Uẩn chậm rãi nói: "Chúng ta là người lớn, con nít nghịch ngợm đôi khi cũng có thể hiểu được. Nhưng mà quá đáng quá thì vẫn nên dạy dỗ một chút, cho nên ta không ngăn cản ngươi ở trước mặt Lục Đình ra oai."
"..."
Bùi Nghiêu lặng lẽ nghĩ, hình như có người quên nàng cũng mới mười tám tuổi.
Nhưng nếu có một ngày Kiều Uẩn nói cho hắn biết, nàng là yêu quái ngàn năm, hắn cũng sẽ không nghi ngờ nửa phần.
"Ngươi vẫn như cũ."
Bùi Nghiêu trêu chọc nàng, "Chuyện gì cũng không để trong lòng, bình tĩnh đến không giống người bình thường."
Kiều Uẩn thành thật trả lời: "Ta vốn dĩ không phải người."
"..."
Bùi Nghiêu không phản bác được, Kiều Uẩn thật sự không giống người lắm.
Nhưng mà hắn vẫn có chút tức giận, "Dù thế nào, dám động đến ngươi, ta mặc kệ nó mấy tuổi, nên bóp chết vẫn phải bóp chết."
Kiều Uẩn nghiêm mặt, "Không thể phạm pháp."
Bùi Nghiêu: "..."
Thật bá đạo.
Kiều Uẩn tuy nhìn nhu thuận yên tĩnh, trên thực tế đôi khi làm người ta tức chết cũng rất giỏi, hắn quả thật lo lắng quá nhiều.
Haiz, hắn không có bộ mặt của bà già, nhưng lúc nào cũng mang trái tim của bà già.
Bùi Nghiêu quay lại vấn đề chính: "Ngươi và Lệ gia khi nào quan hệ tốt như vậy? Bọn họ vẫn muốn tìm ngươi hợp tác, chẳng lẽ biết thân phận của ngươi?"
Kiều Uẩn lắc đầu: "Bọn họ cho rằng ta là học sinh của MR.Q."
Bùi Nghiêu vừa buồn cười vừa tức, "Người muốn tìm hợp tác ngay trước mắt mà không nhận ra, sau này nếu biết chắc chắn sẽ hối hận đến chết."
Hắn thu lại nụ cười, đổi giọng: "Ngươi dẫn Lệ Hàn Châu về nhà à?"
Kiều Uẩn gật đầu thừa nhận.
Bùi Nghiêu nhíu mày, trong lòng bất an, nhưng chưa kịp bất an vài giây, liền nghe Kiều Uẩn nói.
"Hắn đến dọn dẹp nhà cửa cho ta, ta trả cho hắn ba trăm tiền công, nhưng hắn không lấy."
"Ngươi nói, đường đường tổng giám đốc Lệ thị, lại đi làm thuê, dọn dẹp nhà cửa cho ngươi?"
Chắc hắn nghe nhầm rồi.
Kiều Uẩn: "Ừ."
Bùi Nghiêu nghi ngờ Lệ Hàn Châu bị đánh tráo, "Hắn cố ý tiếp cận ngươi?"
"Lệ Hàn Châu tên đó, vẫn còn ghi hận chuyện ngươi trước kia không nhận hắn làm học sinh, cứ hỏi tại sao lúc trước ngươi lại từ chối."
Kiều Uẩn cụp mắt, ánh trăng nhẹ nhàng rơi trên lông mày khóe mắt nàng, ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng hiện lên ánh sáng.
Một lúc sau, nàng mấp máy môi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận