Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 121: Ngươi nghĩ ta gọi ngươi là gì? (length: 4195)

Kiều Uẩn chậm rãi nói: "Không được gọi ta tiểu bằng hữu."
Nghe được lời này, Lệ Hàn Châu cười, hắn trước đó gọi nhiều lần tiểu bằng hữu, đều không thấy nàng sửa.
Hắn ý vị thâm trường ồ một tiếng: "Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?"
Kiều Uẩn mí mắt cũng không nhấc, đáp: "Tùy tiện."
Lệ Hàn Châu nhìn nàng hàng mi dày rậm, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng, chậm rãi nói: "Kiều Kiều? Uẩn Uẩn? Tiểu Kiều? Tiểu Uẩn?"
Kiều Uẩn: ". . ."
Nếu không biết tính cách Lệ Hàn Châu, Lệ Miểu đã muốn nghi ngờ anh trai mình đang trêu chọc Kiều Uẩn.
Nàng lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ đáng sợ này đi.
"Đều không thích? Vậy ta vẫn gọi ngươi tiểu bằng hữu vậy."
Lệ Hàn Châu khóe môi nhếch lên một nụ cười, Kiều Uẩn chu môi nhỏ ra vẻ căng thẳng thật đáng yêu.
Kiều Uẩn ngước mắt nhìn hắn, khẽ thở dài: "Tùy ngươi."
Lệ Hàn Châu nheo mắt, hắn lại nghe ra từ câu "Tùy ngươi" của Kiều Uẩn cái giọng của bậc trưởng bối bất đắc dĩ dung túng cho tiểu bối sau khi làm nũng???
"Tiểu bằng hữu, có tâm sự?"
Hắn trở lại vấn đề chính, giọng điệu rất thong thả, ánh mắt lại sắc bén, dừng trên gò má tinh xảo của Kiều Uẩn.
Nghe vậy, Lệ Miểu khóe miệng giật giật.
Anh trai cô có mắt X quang sao?
Không thì làm sao nhìn ra Kiều Uẩn có tâm sự qua vẻ mặt lạnh như băng kia?
Kiều Uẩn nói chuyện không mấy hào hứng, phủ nhận: "Không có."
Lệ Hàn Châu dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sự thay đổi biểu cảm của nàng.
Hắn rất nhạy cảm, mặc dù thần sắc Kiều Uẩn rất nhạt, nhưng hắn vẫn nhận ra sự thay đổi rất nhỏ của nàng.
"Nói dối là không tốt."
Kiều Uẩn nhỏ giọng phản bác hắn: "Mới không nói dối."
"Ngươi có."
Kiều Uẩn lạnh lùng hơn thường ngày, Lệ Hàn Châu không thích nàng như vậy, khiến hắn cảm thấy khó gần.
Thấy Lệ Hàn Châu cứ nhìn mình mãi không nói, Kiều Uẩn thành thật nói: "Chỉ là hơi bối rối, không biết người nhà với nhau nên chung sống thế nào."
"Cái này ta biết nha, dĩ nhiên là muốn nói gì thì nói thôi, đối xử với người nhà phải thoải mái tự nhiên."
Lệ Hàn Châu còn chưa lên tiếng, Lệ Miểu đã giành nói trước, nói xong thì chạm phải ánh mắt không chút ấm áp của Lệ Hàn Châu.
Lệ Miểu: ? ? . . . Sao thế ạ?
Lệ Hàn Châu thu hồi ánh mắt, thẳng thắn hỏi: "Ở nhà họ Lục không được tự nhiên à?"
"Không phải, họ rất tốt." Kiều Uẩn nghiêm túc lắc đầu, "Quá tốt rồi."
Bởi vì quá tốt, nên không biết phải làm sao để chung sống với họ, mới có thể báo đáp lại tấm lòng của họ.
Lệ Hàn Châu đột nhiên hỏi nàng: "Ngươi luôn ngoan như vậy sao?"
Kiều Uẩn nghi hoặc nghiêng đầu?
Lệ Hàn Châu nói: "Bọn họ không muốn ngươi ngoan như vậy đâu."
Kiều Uẩn càng bối rối, nàng có ngoan đâu, nàng mới không ngoan, nàng cũng có lúc dạy dỗ người khác chứ, dĩ nhiên chỉ là một chút thôi, chỉ bằng đầu ngón tay út tí xíu mà thôi.
"Kiều Kiều, ngươi chính là thiếu hơi người."
Lệ Miểu càng nhìn Kiều Uẩn càng thấy đáng thương, hào hứng đề nghị: "Hay là cuối tuần này ta dẫn ngươi đi công viên trò chơi nhé? Chúng ta đi xem bắn pháo hoa nha."
Kiều Uẩn từ chối: "Không muốn đi."
Lệ Miểu nũng nịu: "Đi mà đi mà, chẳng có ai đi cùng ta, ta tội nghiệp lắm."
Kiều Uẩn cảm thấy mình là người lớn, sao có thể đi công viên trò chơi chứ, nếu bị học sinh biết, sẽ coi nàng như con nít mất.
Nhưng người bạn mới lại muốn đi, nàng lại thấy hơi khó xử.
Ánh mắt đảo qua, dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hàn Châu, đôi mắt nàng sáng lên: "Ngươi muốn đi không?"
Lệ Hàn Châu dứt khoát từ chối: "Không đi."
"Anh ta lớn thế này rồi, không chơi mấy trò đó đâu." Lệ Miểu không muốn mang theo đại ma vương, chắc chắn sẽ không tự do.
Kiều Uẩn cụp mắt xuống, trông có vẻ hơi thất vọng.
"Được."
Lệ Hàn Châu bỗng nhiên thay đổi thái độ, "Ngươi muốn, ta sẽ đi."
Lệ Hàn Châu lớn như vậy còn đi công viên trò chơi, vậy nàng đi cũng không sao nhỉ?
Nàng chỉ đi xem một chút thôi.
Kiều Uẩn mân mê bàn tay nhỏ, ánh mắt dường như thoáng chút ý cười.
( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận