Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 60: Không muốn nhớ đến cấp ta (length: 4209)

Kiều Uẩn thật ra cũng rất khó xử.
May mà, nàng còn có Chu Du, xe của ai cũng không ngồi, nàng đi taxi.
Kiều Uẩn gật gật đầu nhỏ: Ừm, rất công bằng.
"Làm tốt lắm." Kiều Uẩn khen Chu Du đang ngồi ghế lái.
Chu Du: ? ?
Hơi chút được sủng ái mà lo sợ, lại có chút không hiểu ra sao.
Nhưng dù sao, ta được Kiều giáo sư khen rồi.
Chu Du phấn khởi đạp chân ga, xe rồ máy một tiếng, bắt đầu tăng tốc vụt đi.
Kiều Uẩn im lặng một hồi, lên tiếng: "Cách giờ lên lớp vẫn còn thời gian."
Chu Du vỗ ngực, nhe răng cam đoan: "Ngài yên tâm, tuyệt đối không để cho ngươi đến muộn."
Kiều Uẩn cảm thấy Chu Du là một tên vệ sĩ tận tụy, chỉ là khả năng hiểu biết kém một chút.
Tiếc là không phải học trò của nàng, nếu không phạt sao vạn lần rồi.
Nhân vật chính đã đi rồi, bọn họ tranh giành cũng không có ý nghĩa.
Lệ Hàn Châu trước khi lên xe, liếc Bùi Nghiêu một cái, cười mỉa: "Trâu già gặm cỏ non, ngươi cũng xuống tay được."
Bùi Nghiêu rất tức giận, hắn mới hai mươi sáu tuổi, già chỗ nào?
Hơn nữa, cỏ non? Ở đâu?
Lục Cảnh Tri nhìn về phía Bùi Nghiêu, thần sắc rõ ràng thêm một phần nghi hoặc, nhưng thân phận Bùi Nghiêu hắn không thể đắc tội.
Một lúc lâu, hắn uyển chuyển nói: "Bùi tiên sinh, em gái tôi tuổi còn nhỏ, lại mới từ quê lên, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, e là không xứng với thân phận bạn bè của anh."
Bùi Nghiêu nghe xong, à một tiếng: "Không sao, ta cũng không muốn làm bạn với nàng."
Lục Cảnh Tri nhíu mày: "Bùi tiên sinh, lời này là ý gì?"
Bùi Nghiêu nhếch mép cười đầy ẩn ý, "Ta từ nhỏ đã muốn có một người em gái, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Uẩn, ta liền cảm thấy nàng là em gái lý tưởng của ta, vậy chúng ta thương lượng một chút, nếu ngươi không muốn người em gái này, không bằng tặng nàng cho ta?"
"Trò đùa này không buồn cười." Lục Cảnh Tri không cười nổi.
Bùi Nghiêu nhìn Lục Đình, chậm rãi nói: "Dù sao ngươi có hai người em gái, hơn nữa ngươi hình như thích nhất cô em kế này, không thích em gái ruột lắm."
Lục Cảnh Tri hơi cứng người, không thể phản bác.
Lúc Kiều Uẩn mới về, vì không để Lục Đình cảm thấy bất công, hắn quả thật không có đặc biệt quan tâm Kiều Uẩn.
Dẫn đến Kiều Uẩn bây giờ đối với hắn lạnh nhạt.
"Lục tiên sinh, nếu không muốn thì tặng cho ta, ngươi không thích không có nghĩa là nàng không quý giá."
Bùi Nghiêu nói xong, cũng mặc kệ mặt Lục Cảnh Tri đen như đít nồi, quay người lên xe đi.
Lão bản không muốn để cho bọn họ can thiệp vào cuộc sống bình thường của nàng, hắn cũng làm theo, nhưng không có nói không thể chọc tức Lục Cảnh Tri.
A, Bùi Nghiêu sảng khoái.
Kiều giáo sư không quan tâm, hắn đây người xem Kiều giáo sư như mẹ lại để ý.
Lục Đình liếc nhìn Lục Cảnh Tri đang lái xe, sắc mặt hắn rất u ám, tâm trạng hình như không tốt.
Cô cụp hàng mi dài, không cam lòng, ghen ghét, phẫn nộ, bao trùm lấy cô.
Hôm qua cô cố ý gọi điện cho Lục Cảnh Tri vào lúc nửa đêm, bảo hắn đến đón cô, chính là vì hôm nay khoe khoang với Kiều Uẩn.
Cuối cùng người biến thành trò hề lại là cô.
"Anh, anh không vui à?" Lục Đình hỏi hắn.
Lục Cảnh Tri tâm trạng quả thực phức tạp, vẫn lắc đầu: "Không có."
Hắn chỉ đang suy nghĩ lại lời nói của Bùi Nghiêu.
Một người ngoài, vì sao lại cho rằng hắn không yêu thích Kiều Uẩn?
Chẳng lẽ thái độ hắn thể hiện rõ ràng như vậy?
Lục Đình thấy Lục Cảnh Tri có vẻ tự trách, cắn cắn môi.
"Đúng rồi."
Lục Cảnh Tri tạm thời gác chuyện Kiều Uẩn sang một bên, khen Lục Đình: "Anh nghe ba nói, dự án có thể thành công là nhờ công rất lớn của em, Đình Đình, em làm rất tốt."
Lục Đình áy náy cười cười: "Chúng ta đều là người nhà mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
Lục Cảnh Tri nghe vậy, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cuối tuần sau muốn đi ký hợp đồng, đến lúc đó ta tự mình đi cảm ơn."
"Không!" Lục Đình kêu lên một tiếng.
( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận