Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 169: Dựa vào cái gì liền nàng một cái người không may? (length: 4096)

Kiều Uẩn ở cầu thang bên trong chạm mặt Lục Tuyết.
Bị tạm giam hai ngày, lại thêm chuyện phía sau còn muốn kiện cáo, tinh thần Lục Tuyết rất kém, nàng hôm nay đến lấy đồ để lại ở trường.
Không ngờ lại gặp kẻ chủ mưu, mắt nàng tràn ngập hận ý.
"Ngươi trong lòng có phải rất thoải mái không?"
Kiều Uẩn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng.
Lục Tuyết bị ánh mắt nàng làm cho đau nhói, trong lòng dâng lên một cỗ ác ý, "Ngươi có biết không, lúc ngươi vừa về, là Lục Đình tìm người đe dọa ngươi! Ngươi tưởng mọi người đều thích ngươi sao? Thật ra không biết bao nhiêu người ghét ngươi!"
Lục Đình khoanh tay đứng nhìn, làm nàng vô cùng tức giận.
Nàng hận không thể Kiều Uẩn và Lục Đình cắn xé nhau!
Nhưng không ngờ Kiều Uẩn lại nói với nàng: "Ta biết."
Lục Tuyết ngẩn người, "Ngươi biết mà không nói cho cha mẹ ngươi biết!"
Kiều Uẩn dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng nhìn nàng: "Ta có năng lực giải quyết, vì sao phải nói cho họ biết."
Lúc đó Lục Đình mất toi ba mươi vạn tiền bồi thường tinh thần.
Số tiền này cuối cùng được quyên cho viện phúc lợi.
"Ngươi nghĩ ngươi giải quyết được sao?" Lục Tuyết rất muốn thấy Kiều Uẩn đổi sắc mặt.
"Phát thiệp đúng là ý ta, nhưng video của ngươi và Lệ gia, là Lục Đình đưa cho ta."
Kiều Uẩn nheo mắt, giọng điệu rất nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Lục Tuyết không hiểu sao có cảm giác thất bại, mặt Kiều Uẩn là làm bằng băng sao?
Kiều Uẩn không để ý đến Lục Tuyết.
Lục Tuyết bây giờ cũng không dám làm gì với Kiều Uẩn, nàng đã nhận đủ bài học, biết Kiều Uẩn là xương khó gặm, thậm chí hối hận lúc trước tại sao lại đối đầu với nàng.
Nàng nghĩ đến tất cả khởi nguồn từ Lục Đình.
Nàng ác độc nghĩ, dựa vào cái gì chỉ có mình nàng xui xẻo?
Nàng hết lòng bảo vệ Lục Đình, lại bị người chị em tin tưởng nhất vứt bỏ!
Kiều Uẩn đi ra cửa trường, liếc mắt một cái đã thấy Lệ Hàn Châu.
Chủ yếu là hắn quá nổi bật.
Bất kể là dung mạo hay khí chất, đều có thể hấp dẫn người ta lập tức nhìn thấy hắn.
Không chỉ Kiều Uẩn nhìn hắn, không ít học sinh cũng đang nhìn hắn.
Lệ Hàn Châu hướng Kiều Uẩn ngoắc ngón tay, như đang gọi một con vật nhỏ.
Kiều Uẩn đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Có chuyện gì?"
Lệ Hàn Châu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, đôi mắt đen láy, trong mắt đào hoa dâng lên ý cười.
"Lên xe trước."
Kiều Uẩn ồ một tiếng, định lên xe.
Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, Lệ Hàn Châu nhịn không được trêu chọc nàng, "Nghe lời vậy? Không sợ ta bán ngươi đi sao."
Kiều Uẩn đang mở cửa xe khựng lại, nghiêm túc nhìn hắn: "Ngươi sẽ không."
Lệ Hàn Châu ngược lại tò mò, "Tin tưởng ta vậy sao?"
Kiều Uẩn chỉ suy tư nhìn Lệ Hàn Châu, sau đó chậm rãi gật đầu: "Ừm."
Trực giác mách bảo nàng, Lệ Hàn Châu đối với nàng không giống người khác.
Cụ thể là sự khác biệt như thế nào, nàng vẫn chưa tìm ra.
Nguyên tưởng bị người ta tin tưởng là chuyện vui vẻ, khóe miệng Lệ Hàn Châu còn chưa kịp nhếch lên, đã nghe Kiều Uẩn bổ sung.
"Cho dù ngươi muốn bán ta, cũng không được đâu, ta sẽ bán ngươi trước."
Nàng căng mặt nhỏ, thái độ rất nghiêm túc.
Lệ Hàn Châu nhìn Kiều Uẩn từ trên xuống dưới, thôi, vẫn là đừng đả kích nàng.
Chỉ với tay chân nhỏ bé này của nàng, hắn chỉ bẻ nhẹ một cái là gãy rồi.
Lệ Hàn Châu chuyển chủ đề, "Ngươi còn thiếu ta một bữa cơm."
"Ngươi muốn ăn gì?" Kiều Uẩn đương nhiên nhớ rõ.
Nàng bị ép nợ ân tình của Lệ Hàn Châu vài lần rồi.
Vì ngày mai đã được nghỉ, nên Lệ Hàn Châu mới chọn hôm nay thực hiện lời hứa.
"Gần đây có một nhà hàng Trung Quốc mới mở, rất nổi tiếng trên mạng, chúng ta đi ăn nhé."
Lệ Hàn Châu còn chưa trả lời, Lệ Miểu đã thò đầu ra từ cửa sổ xe trả lời.
Sau đó, nàng lại thấy anh trai cười giả tạo với mình.
Lệ Miểu thản nhiên.
A... Không ngờ nhỉ, ta đã quen rồi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận