Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 11: Thật lạn mặt (length: 3812)

Kiều Uẩn đứng thẳng kéo mí mắt, không nhìn hắn, hàng mi dài che khuất thần sắc đáy mắt.
Lục Cảnh Tri há hốc miệng, giọng nói có điểm mất tự nhiên, "Không quen phải không? Không sao, từ từ sẽ quen."
Kiều Uẩn nghiêng đầu, miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.
Lục Cảnh Tri liền cho rằng Kiều Uẩn sợ hắn, hắn đôi khi đích thực nghiêm khắc một chút.
Nghĩ vậy, liền có chút buồn rầu, nên làm sao để kéo gần quan hệ với Kiều Uẩn?
"Kiều Kiều, cái ly đưa cho ta."
Từ phòng bếp đi ra, Tô Miên thấy hai anh em bọn họ đứng cứng ở cầu thang, chủ động đi qua cầm lấy cái ly, thuận tay sờ sờ đầu Kiều Uẩn.
"Được rồi, nhanh đi nghỉ ngơi."
Kiều Uẩn ngoan ngoãn gật đầu, rồi bước lên lầu.
Lục Cảnh Tri nhìn chằm chằm tay mẹ mình một hồi lâu, mới không cam lòng nói: "Sao lại để mẹ sờ."
Tô Miên kiêu ngạo nói: "Vì mẹ thương Kiều Kiều."
"Con cũng thương, chỉ là không biểu hiện ra ngoài." Lục Cảnh Tri bất mãn.
Tô Miên bất đắc dĩ phải nhắc nhở hắn.
"Con xem thái độ của con đối với Kiều Kiều thế nào, đối với Đình Đình thế nào, đều là em gái con, con không nên khác biệt đối xử."
"Con khi nào khác biệt đối xử? Con không có." Lục Cảnh Tri không thừa nhận.
"Con chính là khác biệt đối xử, con cứ như này, cẩn thận Kiều Kiều cả đời không gọi con là anh thì sao."
Tô Miên lười tranh cãi với đứa con trai ngốc này, quay người trở về phòng bếp.
Lục Cảnh Tri đứng tại chỗ một hồi, mệt mỏi thở dài một tiếng, cả nhà này chỉ có Lục Đình hiểu được nỗi khổ tâm của hắn.
...
Trong phòng ngủ.
Tô Miên nhìn chằm chằm kem dưỡng da trên tay một lúc lâu, mới hít sâu một hơi lấy một chút ra.
Một mùi hương thơm lan tỏa, nghe rất dễ chịu.
Bà lấy hết can đảm mới thoa lên mặt.
Sau khi thoa lên, cảm xúc nhẹ nhàng khoan khoái, không có cảm giác dính dính.
Tô Miên trong lòng có chút bất ngờ, bà vừa xoa bóp mặt vừa từ phòng tắm đi ra.
"Lão Lục à."
Lục Duệ đang chăm chú nhìn bức họa đầu giường, nghe vậy quay đầu lại.
Hả!
Nhìn thấy khuôn mặt xanh mơn mởn của Tô Miên, suýt nữa thì kêu lên câu yêu quái ngươi là ai.
Lục Duệ lấy lại bình tĩnh, "Bà thật sự dùng rồi, không sợ dị ứng sao? Bà không phải da nhạy cảm à?"
Ông và Tô Miên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, yêu đương, kết hôn, bà có tật xấu gì ông đều biết.
Tô Miên trừng mắt nhìn ông một cái, "Ông không hiểu, đây là quà con gái tặng, lỡ nó hỏi tôi dùng rồi thấy thế nào thì sao? Tôi đương nhiên phải dùng trước mới biết nói thế nào chứ."
Lục Duệ lắc đầu bật cười, "Vì con gái mà bà cũng liều thật."
Tô Miên liếc nhìn bức họa đầu giường, cười nói: "Còn nói tôi, ông cũng treo bức họa giả ở chỗ dễ thấy như vậy, đây chẳng phải là Lục tổng ghét nhất hàng giả sao?"
Lục Duệ ho một tiếng: "Tuy là đồ giả, nhưng cũng là quà con gái tặng lần đầu tiên, là tín hiệu hữu hảo con bé gửi đến cho chúng ta."
Tô Miên nhìn kỹ, do dự nói: "Sao tôi lại thấy nét bút này giống thật thế?"
Lục Duệ quả quyết bác bỏ: "Không thể nào, Kiều An đại sư đã phong bút, dù có tiền cũng không mua được, huống chi Kiều Kiều mới từ nông thôn lên, làm sao mua được."
Tô Miên cũng thấy ý nghĩ của mình buồn cười, thấy thời gian không còn nhiều, lại quay người vào phòng tắm rửa mặt.
Lục Duệ lại nhìn bức họa một lúc, đúng lúc này một tiếng hét vang lên.
"A! ! !"
Lục Duệ giật mình, vội vàng chạy vào phòng tắm.
"Sao thế? Dị ứng à? Mau đi bệnh viện với tôi, không khéo mặt lở loét mất."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận