Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 165: Ta có nàng nhược điểm (length: 4146)

Lục Quang Diệu đang cấp bách, Lục Tuyết vẫn còn đó kêu gào muốn chơi chết Kiều Uẩn, hắn bốc hỏa liền bước tới, một bàn tay hung hăng vung xuống.
"Nàng chơi chết ngươi còn tạm được! Ta trước đây đã nên bóp chết ngươi, khỏi để ngươi gây ra cho ta nhiều chuyện thế này."
Lục Tuyết cũng nổi nóng, "Có gan thì ngươi bóp đi! Ta còn ghét bỏ có người ba vô dụng mất mặt như ngươi!"
Lục Quang Diệu cơn giận bùng lên.
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng chọc vào Kiều Uẩn, ngươi không nghe thì chớ, lại còn liên lụy đến Bùi tổng, ông ấy phải tự mình ra mặt, ngươi làm ta còn mặt mũi nào mà dây vào với ông ấy nữa? Ngươi có phải muốn hại chết ta không!"
Hắn tức đến mặt mũi méo xệch.
Lục Tuyết nghe vậy, toàn thân run lên.
"Sao ông ấy lại giúp Kiều Uẩn?"
Lục Quang Diệu ánh mắt giận dữ, "Ngươi nghĩ, tại sao ngươi bị đuổi việc nhanh như vậy?"
Chẳng có thương lượng gì cả, chỉ có một thông báo sa thải.
Lục Tuyết đột nhiên kích động, "Ta hiểu rồi! Kiều Uẩn và Bùi tổng có gian tình, không thì sao lại vì cô ta làm nhiều chuyện thế! Không chừng Kiều Uẩn còn được bao nuôi, đúng, chính là thế, Kiều Uẩn là kẻ ác nhân la toáng lên trước. . ."
Lục Quang Diệu vốn đã sợ Bùi Nghiêu tìm mình tính sổ, giờ nghe Lục Tuyết còn dám ăn nói hàm hồ, vừa lo vừa giận.
Lao tới muốn đánh nàng.
Viên cảnh sát thấy vậy, mới bước lên can ngăn, "Làm gì đấy, đây là chỗ để các người làm loạn sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói không mấy hòa hợp xen vào.
"Xin lỗi, tôi là luật sư của Lệ Hàn Châu tiên sinh, Lệ tiên sinh đã ủy quyền cho chúng tôi xử lý sự việc cô ta xâm phạm danh dự bản quyền."
Người nói mặc com lê giày da, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết là một luật sư lão luyện.
Viên cảnh sát theo bản năng liếc nhìn Lục Tuyết.
Cô nàng này đúng là cao thủ, một lúc đụng tới hai nhân vật lớn.
Lục Quang Diệu cứng họng, tay chân rụng rời.
Một mình Bùi Nghiêu đã đủ khiến ông ta sứt đầu mẻ trán, giờ lại lôi cả nhà họ Lệ vào.
Kiều Uẩn có bản lĩnh gì chứ?
Ngay cả nhà họ Lệ cũng cử luật sư tới, Lục Tuyết lúc này mới thật sự hoảng sợ.
Nàng ta nghĩ mãi không ra, vì sao Lệ Hàn Châu và Bùi Nghiêu lại vì chuyện cỏn con này mà ra tay.
Nàng ta dám làm vậy, là vì nghĩ hai người đều bận rộn, làm sao mà để ý đến chuyện nàng ta làm.
Kể cả có để ý, cũng chẳng hơi đâu mà phí thời gian giúp đỡ Kiều Uẩn.
Bây giờ quả báo tới, hai người liên tiếp tìm đến cửa, nàng ta mới thực sự thấy sợ hãi và hối hận.
"Ba, con sai rồi, con không muốn ngồi tù, ba mau nghĩ cách đi."
Lục Tuyết mặt mày tái mét.
Lục Quang Diệu quyết tâm, "Ta sẽ liên hệ với một luật sư giỏi."
Thấy Lục Quang Diệu gần như chấp nhận số phận, Lục Tuyết cuống quýt, "Tìm Lục Đình, bảo cô ta giúp con, chỉ cần người nhà họ Lục lên tiếng, Kiều Uẩn chắc chắn sẽ nghe lời họ."
Lục Quang Diệu thở dài, "Con đối xử với chị con như vậy, còn mong cô ấy nói đỡ cho con sao?"
Lục Tuyết vội vàng, "Con nắm được điểm yếu của cô ta, cô ta không giúp cũng phải giúp!"
Nàng ta tin chắc Lục Đình sẽ giúp mình, dù gì hai người cũng thân thiết như vậy.
Nói thế chỉ là để cha yên tâm mà đi tìm nhà họ Lục.
Lục Quang Diệu rốt cuộc vẫn thương con gái, bèn quyết định đi cầu xin.
Người nhà họ Lục thấy Lục Quang Diệu đến, đều khá bất ngờ.
Họ còn chưa tìm đến cửa, vậy mà ông ta lại tự đến!
Lục Quang Diệu tự biết mình đuối lý, giọng nói cũng yếu ớt hơn nhiều.
"Lục Tuyết còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, tôi xin lỗi các vị, mọi người đều là họ hàng, xin hãy cho nó một cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời."
Vợ chồng Lục thị và Lục Cảnh Tri đều có mặt.
Cả ba đều mặt nặng mày nhẹ.
Lục Duệ trầm giọng, "Thích vu khống người thân thích sao?"
Lục Quang Diệu nóng mặt.
Đúng lúc Kiều Uẩn tan học về nhà, cô nhìn thấy Lục Quang Diệu, liền biết ông ta đến làm gì.
Không khỏi nhíu mày.
Cô không muốn vì mình mà có người đến làm phiền vợ chồng Lục thị.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận