Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 153: Ngươi là che giấu phú hào? (length: 4182)

Kiều Uẩn cự tuyệt, "Ta sẽ xử lý tốt."
Nàng liên lụy Hạ Linh một lần, sẽ không lại liên lụy lần thứ hai.
Hạ Linh vì việc mình làm cảm thấy xấu hổ, "Trừ phi ta ra nói rõ ràng, không phải ngươi rất khó tự chứng..."
Kiều Uẩn thong thả nói: "Hạ Linh, ngươi còn nhỏ, ta cùng ngươi không giống nhau."
Hạ Linh: "..."
Ngươi có phải quên, ta còn hơn ngươi bốn tháng à!?
"Việc này không liên quan gì đến ngươi, không cần lên tiếng." Kiều Uẩn dặn dò nàng.
Mặt Hạ Linh lập tức đỏ lên.
Nàng hiểu ý Kiều Uẩn.
Nếu ra nói việc này là nàng làm, cuộc sống của nàng ở trường chắc chắn sẽ không dễ chịu, bạn bè cũng sẽ xa lánh nàng.
Kiều Uẩn đang giữ gìn danh dự cho nàng.
Hốc mắt Hạ Linh đỏ hoe, giọng khàn khàn nói: "Những người đó rất đáng sợ, ta sợ ngươi cũng..."
"Ta nói cho ngươi một việc." Kiều Uẩn bỗng nghiêm mặt, "Thật ra, ta rất giàu, giàu hơn cả Lục gia."
Hạ Linh: "A?"
"Cho nên, đừng lo, có tiền ma nào cũng đẩy được."
Kiều Uẩn dường như đang nói đùa, Hạ Linh không biết mình có nên cười không...
Chuyện này chẳng buồn cười chút nào.
Hạ Linh gượng kéo khóe miệng, "Ra là ngươi là phú hào giấu mặt à?"
Kiều Uẩn sửa lời nàng, "Không phải phú hào, là thủ phủ."
Hạ Linh: "..."
Khóe miệng tôi sắp cứng lại rồi.
"Giao cho ta." Kiều Uẩn không cho từ chối.
Tâm tình Hạ Linh lẫn lộn.
Nàng rất hối hận, đã không đối xử tốt với Kiều Uẩn ngay khi nàng mới chuyển trường đến, ngược lại còn vì mấy lời đồn đại mà xa lánh nàng.
Nếu không có chuyện này, nàng sẽ không bao giờ biết Kiều Uẩn là người kiên định, đáng tin cậy, và tốt bụng như vậy.
Kiều Uẩn không ở bệnh viện lâu, đợi mẹ Hạ Linh về, nàng liền rời đi.
Ra cửa bệnh viện.
Kiều Uẩn liếc mắt đã thấy Lệ Hàn Châu.
Bởi vì hắn quá nổi bật.
Áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây, dáng người thẳng tắp, tư thái ung dung.
Không ít người đi ngang qua cũng không nhịn được đưa mắt nhìn theo hắn.
Người đàn ông này dường như dù đi đến đâu, cũng có thể thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Kiều Uẩn ngẩng đầu nhìn trời, nắng thế này, hắn không nóng sao? Tại sao cứ phải đứng ngoài xe?
Ánh mắt Lệ Hàn Châu dừng trên mặt Kiều Uẩn, như muốn nhìn thấu điều gì đó.
Sắc mặt Kiều Uẩn bình tĩnh, trên người mang vẻ điềm đạm không phù hợp với lứa tuổi, nhưng vì gương mặt quá trẻ con, Lệ Hàn Châu nhìn chỉ thấy thú vị.
Ừ.
Còn đáng yêu nữa.
"Muốn về rồi?" Lệ Hàn Châu hỏi nàng.
Kiều Uẩn liếc nhìn đồng hồ, đã tan học, "Về nhà."
Lệ Hàn Châu không nói gì thêm, hắn mở cửa xe cho Kiều Uẩn, đợi nàng ngồi xuống rồi mới vào xe.
Đưa Kiều Uẩn về đến Lục gia, Lệ Hàn Châu hạ cửa kính xe xuống, nhắc nhở nàng: "Ngươi thiếu ta một bữa cơm."
"Ta biết, bất cứ lúc nào cũng được."
Kiều Uẩn nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo phủ ánh hoàng hôn, đẹp như đá hắc diện thạch.
Lệ Hàn Châu nheo mắt, đột nhiên nói: "Ta hối hận rồi, không muốn một bữa cơm nữa, cho ta xoa đầu ngươi một cái."
"..."
Mí mắt Kiều Uẩn giật giật, rút ra kết luận về hành vi của Lệ Hàn Châu.
"Ngươi bây giờ giống lưu manh, ông nội nói gặp lưu manh phải đánh."
Lệ Hàn Châu: "..."
Hắn nói đùa, vậy mà Kiều Uẩn lại nghiêm túc!
Đương nhiên Kiều Uẩn không đánh Lệ Hàn Châu.
Sau khi thành công chọc Lệ Hàn Châu bỏ đi, Kiều Uẩn đợi thêm một phút, một chiếc xe dừng trước mặt nàng.
Kế đó bước xuống mấy người đàn ông mặc đồ đen, dáng người vạm vỡ.
Họ đầu tiên cung kính chào hỏi Kiều Uẩn.
Rồi mới cung kính pha lẫn e dè mở cửa xe cho nàng.
Kiều Uẩn lên xe.
Những người đàn ông mặc vest nghiêm chỉnh ngồi lên một chiếc xe khác.
Không xa, Tô Miên vừa mua đồ ăn về, chứng kiến tất cả.
Nàng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn bất an.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận