Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 227: Kiều Uẩn biểu thị, thực không vui (length: 3917)

Lục Trạm Hành nhịn cười không nổi, lại nhanh chóng dừng lại, ngược lại hỏi đạo diễn: "Đúng rồi, còn có thể thêm một nhân vật nữa sao?"
"Nhân vật gì?" Tổng đạo diễn hỏi.
"Nhân vật gì cũng được." Lục Trạm Hành nhìn về phía Kiều Uẩn, "Ta muốn cho muội muội ta trải nghiệm thử."
Kiều Uẩn sững người, Lục Đình càng là mắt tròn xoe nhìn.
"Việc này đơn giản, có một cảnh khánh điển, sẽ sắp xếp cho muội muội của ngươi, đưa bóng bay cho ngươi, để ngươi đưa lại cho nữ chính." Tổng đạo diễn không chút do dự đồng ý.
Người nhà họ Lục không có ai là không ưa nhìn, khí chất lãnh đạm xa cách trên người Kiều Uẩn càng làm nàng nổi bật.
Tổng đạo diễn khi nhìn thấy Kiều Uẩn đã có ý nghĩ này, chỉ là không tiện mở lời, Lục Trạm Hành mở miệng, ông ta cũng nguyện ý thuận nước đẩy thuyền.
"Muội muội, muội có đồng ý hợp tác với ta không?" Lục Trạm Hành mong chờ Kiều Uẩn đáp ứng.
Cơ hội cùng muội muội chung một khung hình, phỏng đoán chỉ có lần này.
Kiều Uẩn hơi nhíu mày, nàng không hứng thú với việc lên hình, nhưng thấy Lục Trạm Hành tội nghiệp, vẫn gật đầu.
"Không sao, nhưng ta không biết diễn xuất."
"Không cần kỹ năng diễn xuất." Tổng đạo diễn chen vào, "Cô chỉ cần làm một bình hoa xinh đẹp là được."
Kiều Uẩn suy nghĩ, rồi đáp: "Được rồi."
Nhị ca là người tốt, nàng không ngại thỏa mãn một nguyện vọng của hắn.
Lục Trạm Hành vui vẻ, có thể cùng Kiều giáo sư cùng lên tivi, là điều bao nhiêu người tha thiết ước mơ.
Đợi Kiều Uẩn thay đồ xong đi ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nàng.
Dung mạo của nàng, quá nổi bật.
Kiều Uẩn có nước da trắng, kết hợp với mái tóc đen hơi xoăn buông xõa, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.
Bộ trang phục biểu diễn rẻ tiền được nàng mặc lên lại toát ra cảm giác cao cấp.
"Lục lão sư, muội muội của anh thật xinh đẹp."
"Chỉ cần gương mặt này, nếu ra mắt chắc chắn sẽ nổi tiếng."
"Anh không biết đâu, lần trước muội muội anh cùng anh lên hot search, thu hoạch được không ít người hâm mộ."
"Lục lão sư, muội muội của anh muốn ra mắt sao?"
"Nó còn nhỏ mà." Lục Trạm Hành vẻ mặt hãnh diện, tươi cười ôn hòa nói: "Vẫn đang học cao tam, học tập tương đối quan trọng."
Mọi người ồ lên, có chút tiếc nuối, người đẹp như vậy, ai mà không muốn ngắm thêm.
Ngay sau đó, lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Trạm Hành, đều là người sao họ lại không có một cô muội muội xinh đẹp, mềm mại như vậy.
Lục Trạm Hành mỉm cười.
Nói ra sợ các ngươi chết khiếp, muội muội của hắn là Kiều giáo sư, người đã được lãnh đạo quốc gia tiếp kiến.
Nói gì thì nói, làm trụ cột quốc gia không thơm sao?
Quá trình quay sau đó rất thuận lợi, đợi kết thúc Kiều Uẩn lại bị một đám người vây quanh, khen ngợi nàng diễn xuất tốt.
Lục Đình đứng một bên, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, cúi đầu mới phát hiện lúc nào không hay, cô đã đâm rách lòng bàn tay.
Người nhà của cô bị Kiều Uẩn cướp đi, tài năng của cô bị xem nhẹ vì Kiều Uẩn.
Vì sao dù cô có cố gắng thế nào, trước mặt Kiều Uẩn vẫn luôn lu mờ.
Đợi mọi người tản đi, Kiều Uẩn đột nhiên nói với Lục Đình: "Ta không thích ánh mắt của ngươi."
Từ lúc nãy, Lục Đình cứ dùng một loại ánh mắt như bị cướp mất đồ nhìn nàng.
Kiều Uẩn tỏ vẻ rất không vui.
Lục Đình không thể tin nổi, Kiều Uẩn lại nói với cô những lời này, cô nhịn không được hỏi: "Vì sao mỗi lần ngươi đều muốn tranh giành với ta?"
Kiều Uẩn cảm thấy cô không hiểu chuyện, dù không muốn phản ứng lại cô, vẫn thản nhiên nói: "Ngươi quên rồi sao, những gì ngươi đang có, vốn nên là của ta."
Sắc mặt Lục Đình trắng bệch.
Đúng vậy.
Tình thân mà cô đang có, vốn dĩ thuộc về Kiều Uẩn.
Nhưng, thì sao chứ?
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận