Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 19: Ngươi không trở lại cũng đĩnh hảo (length: 4230)

Lục Cảnh Tri lái xe được nửa đường mới phát hiện quên văn kiện, bèn quay lại lấy, không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua từ xa, cũng không chắc chắn có phải Kiều Uẩn hay không.
Lục Cảnh Tri mang theo đầy bụng nghi hoặc trở về nhà họ Lục, vừa vào cửa liền hỏi Tô Miên: "Mẹ, Kiều Kiều ở nhà không?"
Tô Miên lẩm bẩm: "Kiều Kiều ra ngoài chơi rồi, mẹ định đi cùng, nhưng hình như Kiều Kiều không muốn."
Nghĩ đến đây, bà thở dài trong lòng, Kiều Kiều vẫn chưa đủ thân thiết với họ.
Sắc mặt Lục Cảnh Tri lập tức sa sầm, vậy là lúc nãy hắn không nhìn lầm?
Xe của ai vậy? Kiều Kiều bị lừa?
Hay là...
Tô Miên thấy sắc mặt hắn không đúng liền hỏi: "Sao thế?"
Lục Cảnh Tri muốn nói lại thôi, mấp máy môi hồi lâu, mới qua loa nói: "Con đang nghĩ chuyện công việc."
Tô Miên không hứng thú đáp một tiếng "ồ", vừa định quay lại xem phim truyền hình, thì nghe Lục Cảnh Tri nói.
"Mẹ, mẹ đừng cứ chiều muội muội mọi chuyện, vẫn nên quản thì phải quản."
Tô Miên nhấp một ngụm trà hoa cúc, mới chậm rãi nói: "Lão đại à, mẹ nghĩ kỹ lại rồi, con không quay về cũng tốt."
Lục Cảnh Tri: "..."
Hắn không chỉ bị muội muội ghét bỏ, còn bị mẹ ruột ghét bỏ?
Hắn thật không biết nói gì, chỉ lẩm bẩm một câu: "Giá mà muội muội học được Đình Đình một chút thì tốt."
Tô Miên nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy đứa con trai cả gia trưởng, tính cách độc đoán này chưa chắc đã nghe.
"Kiều Kiều ngoan ngoãn mà, mẹ biết con cũng quan tâm Kiều Kiều, muốn tốt cho nó, nhưng cũng phải xem cách làm có phù hợp không."
"Yên tâm, con biết chừng mực."
Lục Cảnh Tri không phản đối, quay người lên lầu lấy văn kiện.
Tô Miên vừa nhìn liền biết Lục Cảnh Tri không nghe lọt tai, thở dài bất đắc dĩ.
Lúc Kiều Uẩn bị lạc mất, bà đau lòng như cắt, tìm kiếm rất lâu cũng không thấy.
Dù sau này vì nhiều lý do nhận nuôi Lục Đình, nhưng bà chưa bao giờ từ bỏ việc tìm Kiều Uẩn.
Vất vả lắm mới tìm được con gái về, vậy mà con trai cả cứ luôn lo lắng thái quá.
Tô Miên không phải không hiểu suy nghĩ của Lục Cảnh Tri, dù sao Kiều Uẩn không lớn lên bên cạnh hắn từ nhỏ, hắn hiểu lầm cũng là điều đương nhiên, chỉ là đôi khi ngay cả bà cũng cảm thấy Lục Cảnh Tri quá áp đặt.
So với việc biến muội muội thành phượng hoàng, Tô Miên càng muốn Kiều Uẩn được vui vẻ hạnh phúc.
Lục Cảnh Tri lên lầu, Lục Đình vừa lúc mở cửa phòng ra.
Thấy Lục Cảnh Tri, cô ta sững người, sau đó như sợ hắn nhìn ra điều gì bèn cụp mắt xuống.
Lục Cảnh Tri nhìn cô ta: "Bị ốm à? Sao trông tái nhợt thế? Có gọi bác sĩ chưa?"
"Em không bị ốm, chỉ hơi buồn ngủ thôi." Giọng Lục Đình có chút yếu ớt, là do chột dạ.
Ban đầu chỉ định nhân cơ hội dạy cho Kiều Uẩn một bài học, cũng không muốn làm gì Kiều Uẩn, chỉ là muốn dọa cho đối phương biết khó mà lui.
Không ngờ lại bị công an bắt đi, đám bạn bên cạnh hắn lại liên lạc với cô ta, đe dọa đòi ba trăm nghìn tiền bồi thường tinh thần.
Nếu không sẽ tố cáo cô ta.
Lục Đình sợ hãi, cô ta chưa từng làm chuyện xấu gì, cùng lắm chỉ là giở chút trò vặt vãnh.
Hoảng hốt, cô ta chỉ còn cách đồng ý đưa tiền cho chúng.
Nghĩ đến toàn bộ tiền tiết kiệm đều bị lấy đi, Lục Đình tức giận, đó là tiền tiêu vặt của cô ta, sau này ra ngoài còn lấy gì mà giữ thể diện?
Cô ta lại không thể xin tiền bố mẹ, sợ bị hỏi tiền dùng vào việc gì.
Lục Cảnh Tri không ép buộc, chỉ dặn cô ta giữ gìn sức khỏe.
Lục Đình chột dạ gật đầu, không dám nhìn Lục Cảnh Tri, sợ bị phát hiện.
Cô ta không muốn bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, cô ta muốn Kiều Uẩn mới là người phải cút đi.
Mà đám lưu manh nhỏ được Lục Đình sai đến gây chuyện, lúc này đang run như cầy sấy, sợ hãi đem tiền nộp lên cho kẻ chủ mưu đứng sau.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận