Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 73: Thượng tiểu học thời điểm liền sẽ làm (length: 3856)

Cái gì vậy trời! Sao lại muốn chép nội quy trường học a a a a! Hu hu hu, Trạm Hành ca ca không được xem trực tiếp, ta thật hận a!"
Kiều Uẩn nghe được tên nhị ca nhà mình, nghiêng đầu nhìn, lúc đụng bàn, lúc đụng tường, lúc gào thét là Hạ Linh.
Nàng chậm rãi mở miệng: "Có thể hiệu trưởng muốn mọi người học hành cho tốt, ngày ngày tiến bộ, không muốn cứ nghĩ linh tinh."
Hạ Linh a một tiếng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Kiều Uẩn an ủi nàng: "Thật ra một trăm lần không nhiều, có lẽ lúc đầu muốn phạt một ngàn lần ấy chứ."
Hạ Linh so sánh một chút, bỗng nhiên ngộ ra: "Nghe ngươi nói vậy, ta đột nhiên thấy cân bằng hơn nhiều rồi, haiz, có gì to tát đâu, không phải chỉ một trăm lần sao, cũng bình thường thôi."
Kiều Uẩn gật gật đầu nhỏ, con nít đúng là dễ dụ.
"Kiều Kiều Kiều Kiều!"
Lệ Miểu thò đầu từ cửa sổ vào, ngượng ngùng nói: "Cái kia, có thể trả vở ghi chép hôm qua cho ta không?"
Kiều Uẩn móc móc ngón tay, chậm rãi hỏi nàng: "Vì sao?"
Lệ Miểu trừng mắt to, nhất thời không biết nói sao.
Kiều Uẩn im lặng, đưa vở ghi chép qua, bình thản nói: "Những chỗ nghĩ sai, ta đã sửa cho ngươi rồi."
Lệ Miểu thấy thái độ Kiều Uẩn có chút kỳ quái, lúc này mới phản ứng lại, vội nói: "Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, ta chỉ là thấy hơi ngại."
Kết quả bài kiểm tra nhỏ đã có, Lệ Miểu thấy Kiều Uẩn đứng nhất thì ngớ người ra.
Nhưng cả khối chỉ có một Kiều Uẩn, nàng không muốn tin cũng phải tin.
Nàng nhớ lại mấy lần gặp gỡ Kiều Uẩn.
Lần nào Kiều Uẩn cũng nói không vấn đề gì, chính nàng không tin.
Thậm chí còn nhiều lần đề nghị Kiều Uẩn có thể xuống lớp, không hiểu có thể hỏi nàng, còn đưa vở ghi chép cho Kiều Uẩn tham khảo.
Nghĩ đến đây, Lệ Miểu không dám nhìn mặt Kiều Uẩn, thấy mặt mình nóng bừng, đau rát.
"Cậu giỏi quá." Lệ Miểu thở dài, "Vừa đến đã đứng nhất khối, còn có cho người khác đường sống không?"
Kiều Uẩn không thấy mình giỏi giang gì, bất mãn nói: "Là đề quá dễ, như vậy không được, các cậu đều là tương lai của đất nước, sao có thể dùng đề dễ như vậy để sỉ nhục trí thông minh của các cậu chứ."
Lệ Miểu: ". . ."
Nghe xem có giống lời người nói không? ? ?
"Thiên tài quả nhiên không hiểu được nỗi khổ của người thường, phải biết rằng trí thông minh của cậu và của chúng ta không giống nhau."
Lệ Miểu vô cùng cảm khái, nhìn Kiều Uẩn như nhìn kẻ phản bội.
Bảo là học dốt đâu? Cậu một mình lặng lẽ biến thành thiên tài!
Kiều Uẩn mấp máy môi, cảm thấy không nên đả kích Lệ Miểu nữa, dù nàng vẫn thấy đề quá dễ.
Như Bùi Nghiêu ngốc như vậy, hồi tiểu học đã làm được rồi.
Lệ Miểu liếc mắt sang nhóm nhỏ cách đó không xa, cười nói: "Tớ đoán bọn họ sắp tức chết rồi, nhất là Lục Đình chắc chắn đang diễn kịch ở đâu đó, ngoài mặt cười ha hả, trong lòng MMP ấy."
"Không biết." Kiều Uẩn không quan tâm Lục Đình lắm.
"Cậu đúng là cái gì cũng không để ý nhỉ." Lệ Miểu thấy phục.
Kiều Uẩn ngừng hai giây: "Không phải, bây giờ ta tương đối để ý làm sao để làm người."
Lệ Miểu: ? ? ?
Ý gì? Cậu không phải người sao?
Tiết ba là thể dục, nửa tiết sau, giáo viên cho mọi người tự do hoạt động.
Kiều Uẩn nhìn trời nắng to, nàng ghét nóng, bèn tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, đến khi tan học mới về lớp.
Vừa vào lớp đã nghe thấy Giang Hoài đang gào.
"Khỉ thật! Sách của ta đâu?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận