Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 231: Đau sao? (length: 4261)

Tôi đang làm việc, không tiện nghe máy. Trước đây ngay cả lúc làm việc, anh cũng bắt máy mà, lần này sao lại cúp ngang? Lục Cảnh Tri nhắn tin lại.
Lục Trạm Hành đau đầu, anh cả cũng quá đa nghi.
Chụp ảnh chỗ làm việc của em gửi qua đây, cho anh xem có phải em lừa anh không. Anh cả! Em không phải trẻ con, anh đừng kiểm tra vị trí của em như vậy chứ. Lục Trạm Hành khi còn nhỏ có một khoảng thời gian hay gây chuyện, mỗi lần hắn ra ngoài, Lục Cảnh Tri đều dùng cách này kiểm tra vị trí, sợ hắn xảy ra chuyện gì.
Được rồi, làm xong thì gọi lại. Lục Cảnh Tri hình như cũng nghĩ, em trai đã lớn, không nên quản quá nghiêm.
Lục Trạm Hành thở phào, may mà anh cả không hỏi đến cùng, nếu không chắc tức chết.
"Ăn đi."
Kiều Uẩn gắp con tôm nướng chín, đặt vào đĩa trước mặt Lục Trạm Hành.
Lục Trạm Hành cắn một miếng, tấm tắc khen: "Muội muội, nếu em mở quán ăn, chắc chắn đắt khách."
Thẩm Kỳ thầm nghĩ, đây đúng là muội khống trong truyền thuyết, bất kể được hay không, cứ khen là đúng rồi.
"Ngon thì ăn nhiều một chút, tôi nướng thêm cho anh." Kiều Uẩn lại gắp một con tôm vào đĩa của Lục Trạm Hành.
"Em cũng ăn đi."
Kiều Uẩn gắp thịt ba chỉ nướng chín đặt vào đĩa Lệ Hàn Châu, sợ quá ngấy, lại nướng thêm dưa chuột.
"Ăn kèm dưa chuột cho đỡ ngán."
Có thể nói là rất chu đáo.
Lục Trạm Hành bỗng dưng thấy tôm trong miệng không còn ngon nữa.
Lệ Hàn Châu chậm rãi cắn một miếng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Nếu ngày nào cũng được ăn thế này thì tốt."
"Không được." Kiều Uẩn nghiêm túc phổ cập kiến thức cho hắn, "Không thể ngày nào cũng ăn, không tốt cho sức khỏe."
Lệ Hàn Châu khựng ngón tay, thôi, cứ ăn đi, nói mấy lời này với cô nàng cứng nhắc này làm gì.
Lục Trạm Hành hơi ghen tị, ái chà... muội muội, thật đáng yêu.
Kiều Uẩn thấy Thẩm Kỳ nhìn nàng chằm chằm, bèn gắp một con tôm lớn cho hắn, "Anh cũng ăn đi."
Thẩm Kỳ như được ban ơn, cảm động muốn khóc, "Cám ơn Kiều giáo sư, tôi nhất định sẽ dùng thái độ thành kính nhất để thưởng thức món ngon do cô tự tay làm, nếu cần, tôi có thể viết một bài cảm nghĩ."
Nói rồi hắn cắn một miếng tôm, hít sâu một hơi.
"Trời ơi! Đây là món ngon gì thế này! Cả đời tôi chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy."
Kiều Uẩn quan sát Thẩm Kỳ, nhìn sang Lệ Hàn Châu: Anh ta không bị bệnh gì đấy chứ?
Lệ Hàn Châu nói: "Tránh xa hắn ra, cẩn thận lây bệnh ngốc."
Thẩm Kỳ: "..." Tức chết hắn rồi! Có ai không nể mặt anh em mình thế không?
"Tôi có thể xin thêm được không?" Hắn cẩn thận hỏi.
Kiều Uẩn vừa định lên tiếng, Lệ Hàn Châu cười, "Muốn ăn? Tao nướng cho mày?"
"Không không không, không cần." Thẩm Kỳ vội vàng lắc đầu, "Tôi tự làm được."
Kiều Uẩn thầm nghĩ, sao Thẩm Kỳ cũng ngốc như Bùi Nghiêu thế nhỉ?
Thẩm Kỳ còn chưa biết, trong lòng Kiều giáo sư, hắn đã bị xếp vào cùng loại với Bùi Nghiêu.
Kiều Uẩn nướng không kịp tốc độ ăn của bọn họ, liền thêm nguyên liệu vào nồi lẩu.
Nước lẩu cay xè nóng hổi, lúc bỏ nguyên liệu vào, nước canh vô tình bắn ra, nhỏ vào mu bàn tay Lệ Hàn Châu.
Kiều Uẩn thấy vậy, vội lấy khăn giấy lau cho hắn, ngẩng đầu hỏi Lệ Hàn Châu: "Đau không?"
"Không đau, không sao." Lệ Hàn Châu thấy nàng lo lắng, trong lòng vui vẻ hẳn lên.
Kiều Uẩn nắm tay Lệ Hàn Châu, cẩn thận sờ mu bàn tay hắn, xem hắn có bị thương không.
Tay Lệ Hàn Châu hơi cứng lại, lòng bàn tay mềm mại của cô bé như lông vũ lướt qua mu bàn tay, ngứa ngáy đến tận trong lòng.
Hắn cố kìm nén mới không rụt tay lại.
Thẩm Kỳ suýt đánh rơi cả đũa.
Đại khái những người địa vị cao như bọn họ, tính cảnh giác rất mạnh, vậy mà lại để mặc cho Kiều giáo sư đụng chạm.
Chậc chậc, khác biệt giữa người với người thật lớn a...
Trong lòng Lục Trạm Hành báo động rung lên không ngừng, không ổn, quả nhiên không ổn!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận