Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 163: Thả người (length: 3923)

Có mẹ ở đây, sẽ không để cho ngươi chịu ấm ức.
Tô Miên xoa xoa khóe mắt ướt át.
Ngô Tiên Phong có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Lục phu nhân yên tâm, trường học tuyệt đối sẽ không làm Kiều Uẩn chịu một chút oan ức nào, chờ cảnh sát điều tra kết quả ra, chúng ta liền sẽ giúp Kiều Uẩn làm sáng tỏ."
Tô Miên sắc mặt ngờ vực, "Từ hôm qua đến giờ, chẳng lẽ không phải con gái tôi tự báo cảnh sát xử lý sao?"
Ngô Tiên Phong càng xấu hổ, lời này nói cũng không sai.
Trường học đúng là có tìm người phát thiệp, chỉ là tốc độ không nhanh bằng Kiều Uẩn.
Hắn vốn nghĩ là Lục gia nhúng tay, hiện tại xem ra Lục gia hoàn toàn không biết tình hình, cũng không biết Kiều Uẩn làm sao tìm được chứng cứ.
Kiều Uẩn kéo tay áo Tô Miên, "Hiện tại đã không có việc gì, trường học làm rất tốt, phi thường tốt."
Nàng xử lý, cũng đại biểu trường học xử lý, dù sao trường học là của nàng.
Ừ.
Không có vấn đề gì.
Khí thế của Tô Miên, lập tức bị dập tắt.
"Con gái bảo bối, con không hiểu, mẹ bây giờ nếu không hung dữ một chút, bọn họ sẽ không nghiêm túc đối đãi việc này, thật ra mẹ chỉ hù dọa hắn một chút thôi, mẹ vẫn rất ôn nhu."
Ngô Tiên Phong: "..."
Tôi nghe thấy hết đấy nhé.
Kiều Uẩn áy náy liếc nhìn Ngô Tiên Phong.
Ngô Tiên Phong là giáo viên tốt, chỉ là xử lý loại việc này lúc, còn chưa đủ quả quyết.
Kiều Uẩn quay đầu hỏi Tô Miên: "Vì sao mẹ biết?"
"Đình Đình nói cho mẹ." Tô Miên thở dài, "Mẹ muốn con nói cho mẹ hơn."
Kiều Uẩn mấp máy môi, thành thật nói: "Không muốn để mọi người lo lắng."
"Nhưng con cái gì cũng không nói, chúng ta sẽ càng lo lắng hơn." Tô Miên nhìn vào mắt đen trong suốt của Kiều Uẩn, lần đầu tiên nghiêm túc nói chuyện với nàng.
"Kiều Kiều, dựa vào chúng ta một chút được không?"
Kiều Uẩn cụp mi mắt xuống, hồi lâu, mới gật đầu.
Tô Miên sờ đầu nhỏ của Kiều Uẩn, thở dài trong lòng.
Kiều Kiều, vẫn là quá ngoan.
Bà cũng không ở trường lâu, sau khi Kiều Uẩn kiên quyết nói mình không sao, liền rời khỏi trường.
Về phần Lục Tuyết, bà đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.
* Lục Tuyết bị đưa tới phòng thẩm vấn, nhưng không hề phối hợp, mặc kệ hỏi gì chỉ có một câu.
"Tôi không biết."
Viên cảnh sát là một người đàn ông trưởng thành, lại không thể làm gì cô ta, nhất thời buồn phiền không biết phải làm sao.
Cho đến khi có người thông báo ba của Lục Tuyết đến.
Lục Tuyết càng thêm không sợ hãi, đợi Lục Quang Diệu vào, liền lập tức cáo trạng: "Ba, mau bảo họ thả con ra ngoài, con muốn kiện họ oan ức con."
Viên cảnh sát nghe vậy, sắc mặt tối sầm, cô bé này quá láo xược.
Lục Quang Diệu không phải đến một mình, ông còn dẫn theo cục trưởng cục cảnh sát.
Lục Quang Diệu trước tiên trừng mắt nhìn Lục Tuyết, sắp bị đứa con gái này làm tức chết.
Ông nói với giọng không tốt: "Các anh sao có thể tùy tiện bắt người? Mau thả con gái tôi ra, làm chậm trễ việc học của nó, các anh chịu trách nhiệm nổi sao?"
Ông đã tìm hiểu qua tình huống, cho rằng Lục Tuyết chỉ là lan truyền tin đồn, sự việc không nghiêm trọng, không cần phải bắt người.
Viên cảnh sát khách sáo nói: "Hiện tại chứng cứ rất xác thực, chúng tôi không thể thả người, nếu người báo án muốn khởi tố, e là con gái ông còn phải ngồi tù."
"Cái gì?!"
Lục Quang Diệu chấn kinh, phẫn nộ nói: "Chỉ vì chuyện nhỏ này? Ngồi tù gì! Con gái tôi còn nhỏ, sao có thể ngồi tù! Anh dọa ai vậy!"
"Đúng đấy, chỉ là bạn học cùng lớp bất hòa thôi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy, mau thả người ra."
Cục trưởng cho rằng chỉ là chuyện nhỏ xích mích giữa các học sinh, đã cảnh cáo rồi thì thôi, tự nhiên nguyện ý nể mặt Lục Quang Diệu.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận