Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 65: Nguyên lai nàng chưa từng đi học? (length: 4001)

Như vậy, một cái đỉnh đại như cái vại chụp xuống, Giang Hoài làm sao chịu nổi, tức muốn hộc máu nói: "Ngươi ngậm máu phun người, ta không có bắt nạt ngươi, ta là không cẩn thận."
"Ta cũng đá ngươi hai lần, cho nên lần này ta tha thứ ngươi."
Kiều Uẩn nhìn hắn, ánh mắt tựa như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, còn nàng thân là người lớn thì hào phóng không so đo.
Giang Hoài buồn bực muốn phun máu, lại không thể thật sự đánh người.
Vừa lúc này, chuông vào học vang lên.
Giang Hoài trừng mắt nhìn Kiều Uẩn, rồi trở về chỗ ngồi, vẻ mặt tức tối bất bình.
"Chị, thực xin lỗi, là em không đúng, không hiểu rõ sự việc đã vội kết luận."
Lục Đình áy náy, giống như muốn bù đắp nói tiếp: "Trước kia chị ở nông thôn chưa từng đi học, bây giờ trực tiếp lên cao tam, nếu có gì không hiểu nhất định phải nói cho em biết."
Các bạn học lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Kiều Uẩn.
Thì ra nàng chưa từng đi học? Đây không phải kéo chân cả lớp sao?
Trường học điên rồi sao? Tuyển người này vào làm gì!
"Không cần."
Kiều Uẩn không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Vào học rồi, em nên về chỗ ngồi."
Thái độ hờ hững của nàng, trong mắt các bạn học, chính là cự tuyệt sự lấy lòng của Lục Đình.
Quá kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy không dễ gần.
Nụ cười trên môi Lục Đình tắt ngấm, đứng tại chỗ có chút xấu hổ và lúng túng.
Lục Tuyết lập tức nổi giận, đứng dậy đi tới trước mặt Lục Đình, kéo nàng về chỗ ngồi.
"Em đối xử tốt với nàng ta có ích gì, nàng ta đâu có để ý đến em, một đứa nhà quê bày đặt ra vẻ ta đây, tới Thịnh Dương làm gì cho mất mặt."
"Đều là họ hàng, em đừng như vậy." Lục Đình ngăn cản nàng, ánh mắt trách cứ.
"Kiều Uẩn, nếu ngươi giỏi như vậy, bài kiểm tra nhỏ sắp tới, đừng có sợ hãi!"
Lục Tuyết nói xong, chủ nhiệm lớp bước vào, nàng hừ một tiếng, kéo Lục Đình về chỗ.
Kiều Uẩn sắp xếp sách vở xong, nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.
Hạ Linh bị Kiều Uẩn nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi.
Nhìn gì vậy, tại sao lại nhìn tôi như thế? Tôi có làm gì cô đâu.
Cô rối rắm bất an, do dự rất lâu, mới dè dặt lên tiếng: "Cô có việc gì sao?"
Thấy Kiều Uẩn đá ghế Giang Hoài, phớt lờ Lục Đình, cô cảm thấy người bạn cùng bàn mới này tuyệt đối không phải loại hiền lành.
Cô thật xui xẻo, tại sao lại ngồi cùng bàn với Kiều Uẩn.
"Chào bạn, tôi tên là Kiều Uẩn."
Kiều Uẩn nghiêm mặt đưa tay ra, cố gắng nở nụ cười với bạn cùng bàn.
Hạ Linh thấy Kiều Uẩn nhe răng với mình, vẻ mặt dữ tợn, ngây người ra.
Kiều Uẩn chờ một lúc, cũng không đợi được bạn cùng bàn tự giới thiệu.
Cô buông tay xuống, mấp máy môi.
Ông ơi, kết bạn còn khó hơn làm nghiên cứu gấp vạn lần.
Hạ Linh rụt rè, cố gắng ngồi cách xa Kiều Uẩn một chút.
Đáng sợ quá.
Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khí chất ôn hòa, đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ học giả.
Ông ấy đầu tiên chào đón Kiều Uẩn, sau đó mới nói: "Cao tam là thời điểm quan trọng nhất, chúng ta cũng không muốn lãng phí thời gian, lớp trưởng phát bài kiểm tra xuống, hy vọng các em đừng lùi bước."
"Á ~ "
Cả lớp rên rỉ, vừa khai giảng đã phải kiểm tra, đúng là địa ngục trần gian.
"Thầy chủ nhiệm, thầy ác quá, sao không cho chúng em nghỉ ngơi chút."
Chủ nhiệm lớp họ Ngô, tên Ngô Tiên Phong, cười nói: "Hôm nay vất vả, là vì tương lai tốt đẹp hơn của các em, đừng kêu ca nữa, bạn nào điểm thụt lùi nhiều sẽ phải quét dọn phòng học ba ngày."
Cả lớp lại rên rỉ… Kiều Uẩn cầm bài kiểm tra toán lướt qua, lông mày lập tức nhíu lại.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận