Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 14: Làm nàng làm Kiều Uẩn gia giáo? (length: 3902)

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Cha mẹ liền không nói gì sao?"
Lục Đình bất đắc dĩ nói: "Là tỷ tỷ không muốn ra ngoài... Tỷ tỷ trước kia ở nông thôn hẳn là rất ít tiếp xúc máy tính, hiện tại đối cái gì cũng tò mò, ý chí không kiên định là chuyện bình thường."
Nghe vậy, Lục Cảnh Tri sắc mặt càng thêm khó coi, chân mày nhíu chặt.
Hiện tại chỉ là đối máy tính hiếu kỳ, hôm nào có phải hay không muốn đối những thứ lộn xộn kia hiếu kỳ?
Một cái trò chơi thôi mà mê mẩn thành ra thế này, hiện tại không dạy dỗ, về sau khi quen biết một số thành phần bất lương trong xã hội, có phải hay không muốn bỏ học, đánh nhau, lưu ban luôn?
Lục Cảnh Tri suy nghĩ một chút, đối Lục Đình đề nghị: "Có chuyện ta muốn nhờ ngươi, còn hơn hai mươi ngày nữa mới khai giảng, ta muốn mời ngươi làm gia sư cho Kiều Kiều."
"Tuy ta không rõ lắm thành tích học tập của Kiều Kiều, nhưng chắc chắn không bằng ngươi, có ngươi dạy nàng, ta cũng yên tâm hơn."
Lục Đình mím môi, trong lòng đối với hành vi quan tâm Kiều Uẩn của Lục Cảnh Tri cảm thấy khó chịu, nàng giấu đi cảm xúc, gật đầu đồng ý: "Không vấn đề, nhưng mà tỷ tỷ bên kia?"
"Ta sẽ nói chuyện với nàng." Lục Cảnh Tri đi lên lầu.
Lục Đình nhìn theo bóng lưng Lục Cảnh Tri, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Bảo nàng làm gia sư cho Kiều Uẩn?
Đến lúc đó nếu Kiều Uẩn không học được những kiến thức nàng dạy, thì có trò cười để xem.
...
Kiều Uẩn chăm chú nhìn số liệu vận hành, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, cũng chỉ có lúc này, nàng mới tự do nhất, cũng là vui vẻ nhất.
Không có ai làm phiền.
Không cần học làm người.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.
Ánh mắt Kiều Uẩn lóe lên tia khó chịu vì bị quấy rầy, nàng đẩy ghế đứng dậy, kéo cửa ra.
Là Lục Cảnh Tri.
Kiều Uẩn hơi bất ngờ, nàng về đây nhiều ngày, cũng chỉ gặp Lục Cảnh Tri hai lần.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được, người anh cả này có chút thành kiến với nàng, nhưng Kiều Uẩn cũng chẳng để tâm.
Kiều Uẩn ngẩng mặt, im lặng nhìn hắn.
Lục Cảnh Tri nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng, khóe môi theo bản năng muốn cong lên, nhưng nhanh chóng kìm nén lại, thần tình nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện?"
Kiều Uẩn không nhúc nhích.
"..."
Lục Cảnh Tri nhìn cô gái như mèo con bảo vệ lãnh địa một bước cũng không nhường, từ bỏ ý định vào phòng nói chuyện, ngữ khí dịu xuống: "Em cứ ở trong phòng xem máy tính mãi sao?"
Kiều Uẩn nhướng mắt nhìn hắn, thốt ra vài chữ: "Không phải chơi."
Giọng nàng bình tĩnh tựa hồ không xem chuyện này là chuyện gì to tát, Lục Cảnh Tri đè nén cơn bực bội dâng lên trong lòng, chẳng lẽ sự ngoan ngoãn của Kiều Uẩn đều là giả tạo? Bản chất nàng ta rất phản nghịch?
"Được rồi, cứ cho là không phải đang chơi, nhưng em gái à..."
Lục Cảnh Tri cho rằng Kiều Uẩn đang ngụy biện, lựa lời, chậm rãi nói: "Em từ nhỏ sống ở nông thôn, tiếp xúc người và việc đều khá đơn giản, cũng chưa từng gặp qua trường hợp lớn nào, vừa đến thành phố lớn bị những thứ mới mẻ này hấp dẫn cũng là chuyện bình thường, nhưng cũng đừng quá đắm chìm, mục đích chính của em bây giờ vẫn là học tập."
Kiều Uẩn khẽ động đậy, chớp mắt, mới hiểu Lục Cảnh Tri đang hiểu lầm điều gì, nàng mở miệng, vừa định nói gì, liền nghe Lục Cảnh Tri nói tiếp.
"Em vừa về nhà muốn để lại ấn tượng tốt cho chúng ta, nên mới nói muốn thi vào trường trung học Thịnh Dương, ta có thể hiểu tâm lý của em, nhưng đã nói ra miệng rồi, dù em không làm được, ta cũng hy vọng em phải nghiêm túc nhìn nhận việc này, cố gắng làm tốt nhất chứ không phải qua loa cho xong chuyện."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận