Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản - Chương 66: Này giới học sinh không sao được (length: 4118)

Kiều Uẩn, ngươi không có vấn đề sao? Ngươi vừa mới chuyển trường lại đây, lần này tính là, ngươi có thể không cần khảo."
Bởi vì Kiều Uẩn là học sinh chuyển trường, Ngô Tiên Phong đặc biệt chú ý nàng một chút.
Mặc dù là học sinh chuyển trường, nhưng bởi vì tư liệu quá ít, hắn đối Kiều Uẩn hiểu biết còn không đủ nhiều.
Kiều Uẩn lắc đầu, trả lời hắn: "Ta có thể."
Nàng chỉ là chê bai, đều lớp 12 rồi vì sao bài thi còn đơn giản thế?
Hôm nào phải nói với Bùi Nghiêu, trường học không thể dùng đề đơn giản như vậy sỉ nhục trí thông minh của các bạn học, đây là coi thường người khác.
"Hừ."
Lục Tuyết khẽ khích một câu, "Làm bộ, một kẻ đứng cuối cùng rốt cuộc không phải ta nữa rồi."
Kiều Uẩn ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt Lục Tuyết đầy kiêu ngạo nở nụ cười với nàng.
Ác ý ngập tràn.
Kiều Uẩn thu hồi tầm mắt, vẻ mặt không quan tâm.
Lục Đình lo lắng, vô cùng tự trách nói: "Đều tại ta, quên mất khai giảng sẽ có bài kiểm tra nhỏ, không có ôn tập trọng điểm cho chị."
Lục Tuyết dạy bảo nàng: "Ngươi lúc nào cũng nghĩ cho nàng, nàng cũng đâu có nghĩ như vậy, ngươi cũng đừng cứ lo lắng cho nàng mãi, lần kiểm tra nhỏ này chắc chắn lại là ngươi đứng nhất."
Lục Đình khiêm tốn cười cười, không nói gì.
Giang Hoài liếc mắt nhìn Kiều Uẩn, thấy nàng gần như không dùng giấy nháp, xoạt xoạt viết xong đáp án, tốc độ ấy cứ như chép đáp án vậy.
Nghĩ đến lời Lục Đình nói, Kiều Uẩn chưa từng đi học, hắn đảo mắt.
Chắc chắn là đoán mò viết linh tinh.
Hắn ghét nhất loại người ba hoa khoác lác này, làm như giỏi lắm, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là kẻ lót đường.
Kiều Uẩn viết xong, không biết muốn làm gì, suy nghĩ dần dần bay xa.
Hạ Linh khó khăn lắm mới làm xong một câu hỏi, đã thấy Kiều Uẩn vậy mà lại ngẩn người???
Khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay được ánh nắng sớm chiếu vào, đẹp như sương khói.
Nàng không nhịn được nghĩ, tuy người trông kiêu kỳ, nhưng lớn lên thật xinh đẹp.
Chỉ là thái độ học tập không nghiêm túc, sao có thể viết bừa, như vậy chẳng phải kéo thấp điểm trung bình của cả lớp sao.
Ngô Tiên Phong thấy Kiều Uẩn đang ngẩn người, nhớ tới những lời bàn tán trên diễn đàn, hắn giả vờ như vô tình đi đến phía sau Kiều Uẩn, lặng lẽ liếc nhìn bài thi của Kiều Uẩn.
Phát hiện tất cả đều đã được điền đầy...
Nhìn một hồi, hắn ngớ người.
Cái này, hình như hơi ngoài dự liệu.
*** Tan học, Lệ Miểu đến tìm Kiều Uẩn, vẻ mặt như sắp chết.
"Ôi, khó quá đi mất, sao lại khó thế này, người ra đề đúng là đồ biến thái."
"Khó lắm sao?"
Đôi mắt trong veo của Kiều Uẩn nhìn Lệ Miểu đang nhíu mày, không thể nào hiểu được sự khó khăn của nàng.
Lệ Miểu nghi hoặc hỏi: "Không khó sao? Khó lắm chứ, mình có một nửa số câu hỏi không biết làm..."
Thành tích của nàng ở trường cũng xếp hạng trên 100, vậy mà vẫn còn rất nhiều câu không hiểu.
"Rất nhiều người đều nói khó mà."
Nàng nói xong, thấy Kiều Uẩn nhìn nàng với vẻ mặt khó tin, cứ như nàng đang nói đùa vậy.
Khiến Lệ Miểu cũng nảy sinh một loại ảo giác, chẳng lẽ thật sự không khó? Là mình lầm tưởng thực lực thụt lùi?
Kiều Uẩn im lặng một lát, thở dài: "Lớp học sinh này không ổn rồi."
Lệ Miểu: ???
Ngươi là một kẻ học kém, sao có thể nói ra những lời như vậy?
Lệ Miểu nghẹn lời, hỏi nàng: "Không nói mình, ngươi thế nào? Làm xong chưa?"
"Ừ." Kiều Uẩn gật đầu.
"Ngươi không phải viết bừa đấy chứ? Ngươi đừng thấy là bài kiểm tra nhỏ, bài này sẽ xếp hạng, công khai cho toàn trường đấy."
Lệ Miểu hơi lo lắng, Kiều Uẩn vì sĩ diện mà viết hết các câu hỏi, cuối cùng sai hết bị đem ra bêu rếu.
Kiều Uẩn cam đoan với nàng: "Không vấn đề gì đâu."
Lệ Miểu vẫn thấy mơ hồ.
"Này vị học sinh, chuông vào học rồi, phiền cậu về lớp mình nhé."
Thấy Lệ Miểu và Kiều Uẩn quan hệ tốt như vậy, Lục Tuyết khịt mũi khinh thường.
Lệ Miểu liếc nhìn Lục Tuyết, vẫy tay chào Kiều Uẩn, "Tan học đợi mình, cùng nhau về nhé."
Lúc này, diễn đàn trường lại có thêm một bài đăng mới.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận