Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 587. Phiên ngoại

Tưởng Du cau mày, Lục Gia Tử hiện tại đối xử với cô một ngày so với một ngày lãnh đạm hơn. Hiện tại thậm chí còn cố tình bảo trì khoảng cách với cô......
Vương Phong liếc mắt nhìn Lục Gia Tử thất hồn lạc phách một cái, lắc lắc đầu.
Bùi Kính lại phảng phất có điều phát hiện, tầm mắt nhìn lại phương hướng vừa rồi Lục Gia Tử xem, sau đó liền thấy được Cố Ninh ở trong đám người bên kia, hắn nao nao, thần sắc như suy tư gì.
"A! Là cô ấy!" Đội ngũ đi tới đi tới, Phương Lâm vẫn luôn tò mò nhìn chung quanh đột nhiên giật mình kêu một tiếng.
Bên này, tất cả mọi người đều theo ánh mắt cô nhìn lại.
Thần sắc Lục Gia Tử ngẩn ra một chút, Vương Phong cũng giật mình không nhỏ, mà Tưởng Du đầu tiên là không dám tin tưởng, theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Gia Tử một cái lúc sau sắc mặt biến đến vô cùng khó coi.
Trên quảng trường phía trước lại có thể có một cái màn hình vô cùng lớn, trên đó đang truyền phát hình ảnh một người giết tang thi, mái tóc màu vàng phá lệ thấy được. Phía trước màn hình có rất nhiều nam nữ vây quanh nơi đó tập trung tinh thần xem.
Trong đó, một cô gái phụ trách an bài cho bọn họ nghe được Phương Lâm kinh hô, kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó nói: "Sao thế? Cô nhận thức chị ấy sao?"
Phương Lâm kích động gật gật đầu: "Chúng tôi trước kia có nhận thức!"
Ánh mắt cô gái kia sáng lên: "Thật sao? Cô lại có thể thật sự nhận thức trưởng căn cứ của chúng tôi?"
Vương Phong kinh ngạc một chút: "Cô nói cái gì? Cô gái nhỏ kia là ai?"
Bên cạnh vô luận là Lục Gia Tử, Phương Lâm, Tưởng Du hay Bùi Kính, Nhan Ngọc đều là vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô gái.
Trên mặt cô gái xuất hiện thần sắc cực kỳ kiêu ngạo, giống như khoe ra nói: "Đây là trưởng căn cứ Lục Châu của chúng tôi, Cố Ninh! Căn cứ Lục Châu chúng tôi chính là một tay chị ấy sáng lập!"
Trưởng căn cứ.......
Cố Ninh lại có thể là trưởng căn cứ Lục Châu?
"Sao có thể?!" Tưởng Du đột nhiên kêu lên chói tai.
Cô gái bị phản ứng của cô làm cho không thể hiểu được, có chút không quá cao hứng nói: "Chẳng lẽ tôi còn lừa các cô sao?" Nói xong, không cao hứng mà tránh ra.
Sắc mặt Tưởng Du trắng bệch, không thể tin được, rồi lại không thể không tin tưởng...... Phảng phất có thứ gì đó sụp đổ ở trước mặt cô.
"Thật không ngờ......" Bùi Kính nhìn Cố Ninh trên màn hình, hồi tưởng lại bốn năm trước, có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sắc mặt Nhan Ngọc lại là thập phần khó coi, không thể tin được, rồi lại ẩn ẩn có chút sợ hãi, cô vẫn nhớ rõ trước kia cô còn hung hăng đắc tội người tên Cố Ninh này......
Lục Gia Tử ngốc một hồi lâu, cuối cùng khóe môi tràn ra một tia tươi cười vô cùng chua xót.
Một tia ảo tưởng cuối cùng còn sót lại tựa hồ cũng tan thành mây khói, Cố Ninh lại có thể ở trong bất tri bất giác thành sự tồn tại mà hắn chỉ có thể nhìn lên......
Hắn thu hồi biểu tình trên mặt, trên mặt khôi phục như thường, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Sau đó không liếc mắt nhìn màn hình lớn kia một cái, chậm rãi đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận