Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 147. Truyền kỳ

"Thật kỳ quái. Dị năng dao động mãnh liệt như vậy, lập tức liền lại không thấy đâu." Hướng Hứa buồn bực nói. Theo lý mà nói, nếu tinh hạch kích phát ra dị năng trong thân thể con người, sẽ duy trì thời gian dao động dị năng rất lâu, mới có thể chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Mà dao động dị năng của Cố Ninh thế tới hung mãnh, lại chớp mắt biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
"Có bao nhiêu mãnh liệt?" Hướng Dật không nhịn được nói.
"Nếu nói dị năng của Nhan Ngọc là một dòng suối nhỏ, dị năng của em là một mảnh ao hồ, như vậy chị Cố Ninh chính là...... Một mảnh hải dương?" Hướng Hứa nói tới đây chính mình cũng có chút không thể tin được, lại bổ sung nói: "Dù cho không phải hải dương, cũng mạnh hơn rất nhiều so với em."
Hướng Dật trầm mặc một chút, sau đó nói: "Mau nhìn giúp anh xem tình huống hiện tại như thế nào."
Hướng Hứa lắc lắc đầu: "Vẫn không đủ."
Hướng Dật khó nén thất vọng, ở trên mặt hắn là cảm xúc rất khó nhìn đến, đủ để chứng minh tâm tình hiện tại của hắn có bao nhiêu buồn bực: "Vậy rốt cuộc còn cần bao nhiêu mới đủ?"
Mọi người vừa mới lâm vào hôn mê chậm rãi tỉnh lại.
Người thứ nhất tỉnh lại là Cục Đá Thạch Lỗi.
Câu đầu tiên khi hắn tỉnh lại nói chính là: "Tôi cảm giác trong thân thể của tôi tràn ngập lực lượng."
Sau đó hắn đi đến ven tường đánh một quyền vào tường.
Phịch một tiếng vang!
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc mở to mắt.
Nắm tay Cục Đá rơi vào mặt tường màu trắng, mặt tường nứt ra một khe, gạch phía dưới nắm tay đều vỡ vụn.
"Là dị năng hệ lực lượng." Hướng Hứa nói.
Đám lính thế cục đá cao hứng một trận, rốt cuộc Cố Ninh đã nói qua, tỷ lệ kích phát dị năng vô cùng thấp. Mà bọn họ nói tóm lại, tỷ lệ đã vô cùng cao.
Bọn họ hiện tại cũng không biết, tin tức về tinh hạch của Cố Ninh sẽ mang đến cho bọn họ chỗ tốt bao lớn, trên thực tế nhóm người đầu tiên cắn nuốt tinh hạch là nắm chắc được thời cơ tốt nhất, tới sau này, càng kích phát muộn, tỷ lệ liền càng nhỏ. Hơn nữa "không gian dự trữ dị năng" trong thân thể cũng sẽ càng ngày càng nhỏ.
Có thể nói đám người cắn nuốt tinh hạch sớm nhất sẽ đạt được tài nguyên tốt nhất, được đến chỗ tốt nhiều nhất.
Trong tương lai, khi chiến tranh cũng sẽ càng ngày càng hiện ra chỗ tốt của cơ hội lần này.
Sau khi cục đá tỉnh dậy, đạt được dị năng hệ lực lượng, đám lính bắt đầu hưng phấn suy đoán người kế tiếp tỉnh lại sẽ đạt được dị năng gì, còn có chính là bọn họ sẽ cần thời gian bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Trong lúc mồm năm miệng mười, anh Ba cười hỏi: "Cô bé, cháu cũng đoán xem, kế tiếp ai sẽ tỉnh lại?"
Thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người tới bên này, bọn họ cũng đều biết chỗ đặc thù của Hướng Hứa, cũng rất tò mò Hướng Hứa có biết không.
Tinh thần lực của Hướng Hứa đã sớm bao trùm cả căn phòng, cho nên cường độ dao động dị năng của mỗi người đều ở trong đầu cô, cô lộ ra một nụ cười đáng yêu với anh Ba, âm thanh trong trẻo vang lên: "Người thứ hai tỉnh lại hẳn là chị ấy." Một ngón tay nhỏ chỉ về phía Hoàng Mộng Dao.
Đám lính đều rất tò mò Hướng Hứa đoán đúng hay không.
Nửa giờ sau, Hoàng Mộng Dao quả nhiên chậm rãi mở mắt. Đám lính đều tấm tắc bảo lạ.
Cục Đá từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại không có vượt qua hai mươi phút.
Mà Hoàng Mộng Dao lại mất gần một giờ mới tỉnh lại.
Cô cảm nhận được trong thân thể chậm rãi chảy xuôi một con sông, sau đó mở bàn tay ra, đôi mắt không chớp nhìn phía trên bàn tay, cảm giác được tim chính mình đập dồn dập, cô nhấp nhấp đôi môi khô ráo, hơi hơi ngưng thần, thoáng chốc, một ngọn lửa xuất hiện ở phía trên lòng bàn tay cô, nháy mắt khi ngọn lửa xuất hiện, đôi mắt cô bỗng chốc sáng ngời, trên mặt nở rộ ra một nụ cười cực kỳ xán lạn.
"Dị năng hệ hỏa." Hướng Hứa mỉm cười nói, cảm thụ một chút dao động dị năng của ngọn lửa, sau đó vừa lòng bổ sung: "So với Nhan Ngọc kia mạnh hơn."
Đôi mắt Hoàng Mộng Dao càng sáng hơn.
Theo bản năng nhìn về phía Cố Ninh, gấp không chờ nổi muốn Cố Ninh tỉnh lại sau đó sẽ bày ra cho cô xem.
Có binh lính ồn ào nói: "Hướng Hứa, em vừa rồi có phải đoán bừa hay không? Hay em lại đoán một lần nữa đi, kế tiếp là ai tỉnh?"
Ngón tay Hướng Hứa trực tiếp chỉ Trình Minh và đạo trưởng Giả, sau đó nói: "Hai người này, chỉ là không biết ai trước ai sau." Dao động dị năng của họ không sai biệt mấy, cho nên Hướng Hứa cũng không biết hai người bọn họ ai sẽ tỉnh lại trước.
Lần này bọn họ lại đợi nửa giờ.
Mà Trình Minh và đạo trưởng Giả gần như là đồng thời tỉnh lại.
Anh Ba không nhịn được thúc giục nói: "Mau mau mau! Nhìn xem dị năng của hai người là gì!"
Trình Minh và đạo trưởng Giả liếc nhau, đều lộ ra một nụ cười.
Sau đó đồng thời hít sâu một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận