Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 149. Truyền kỳ

"Đúng vậy, lúc mới đầu em điều tra thấy dao động dị năng trên người chị ấy vô cùng mãnh liệt." Hướng Hứa nói tới đây hơi hơi khựng lại, biểu tình có chút hoang mang: "Nhưng thân thể chị Cố Ninh giống như có hơi chút kỳ quái. Bình thường dao động dị năng sẽ liên tục đến khi chị ấy tỉnh lại, nhưng hình như chị ấy đã hấp thu dị năng xong, lại đến bây giờ còn chưa có tỉnh."
Hoàng Mộng Dao bỗng nhiên có chút bất an nói: "Lần trước chị ấy té xỉu hẳn là cũng do ăn tinh hạch đi? Nhưng lần trước sau khi chị ấy tỉnh lại cũng không có tiến hóa ra dị năng......"
Trương Tiểu Bạch theo bản năng nói: "Nếu lần này Cố Ninh còn chưa có tiến hóa ra dị năng thì phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cháu tôi không có dị năng liền không phải Cố Ninh sao." Anh Ba trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt nhìn quét một vòng ở trên mặt đám lính, nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng các cậu có thể hiểu, hôm nay các cậu có thể tiến hóa ra dị năng, có hơn phân nửa công lao là nhờ Cố Ninh. Tôi nhận Cố Ninh làm cháu gái, vậy Cố Ninh chính là người của liên 3, những người khác tôi cũng không quản được, nhưng tôi hy vọng chỉ cần các cậu cho rằng chính mình vẫn là người liên 3, vô luận Cố Ninh có tiến hóa ra dị năng hay không, vẫn coi cô ấy trở thành người một nhà."
Những lời này của anh Ba tuy rằng đều là nhằm vào các binh lính liên 3, lại chưa chắc không có ý tứ gõ núi chấn hổ, ý tứ hắn thực minh xác, chính là bảo Trình Minh, đạo trưởng Giả bọn họ không cần đắc ý vênh váo, quên chính mình là nhờ ai mới đạt được chỗ tốt lớn như vậy. Cũng là ẩn ẩn có chút lo lắng nếu Cố Ninh không có tiến hóa ra dị năng, bọn họ sẽ rời đi.
Sau khi dị năng giả quật khởi, người không có tiến hóa ra dị năng thường sẽ trở thành quần thể yếu ớt, dù Cố Ninh có lợi hại như thế nào, ở trước mặt dị năng cường đại cũng không chịu nổi một kích, trên thực tế, nếu Cố Ninh thật sự không có tiến hóa ra dị năng, như vậy dù không cần chiếu cố Cố Ninh, nhưng ba mẹ cô cũng không có dị năng lại chính là một cái tay nải vô cùng nặng, dựa theo quy tắc sau mạt thế tới nói, bọn họ rời đi cũng là nhân chi thường tình. Nhưng anh Ba đứng ở lập trường Cố Ninh, tự nhiên không hy vọng bọn họ đi, cho nên mới không thể không nương cơ hội dạy dỗ binh lính mở miệng gõ.
La Long đương nhiên nói: "Anh Ba, còn cần anh phải nói sao? Mệnh này của em chính là Cố Ninh cứu về, về sau ba mẹ của Cố Ninh chính là ba mẹ của em!"
Chung Húc cười nói: "La Long, còn đến được phiên cậu sao? Chúng ta nơi này nhiều người như vậy đang xếp hàng chờ làm con trai cô chú Cố, cậu xếp hàng ra phía sau đi!"
Đám lính tức khắc cười vang một trận. không khí ban đầu bởi vì anh Ba nói nghiêm khắc trở nên có chút căng chặt lập tức lại thả lỏng ra.
Hoàng Mộng Dao ngồi ở bên người ba Cố mẹ Cố, ở trong tiếng cười vang trịnh trọng nói với ba Cố mẹ Cố: "Mệnh của cháu cũng là chị Cố Ninh cứu, dù cho chị Cố Ninh không có dị năng, cháu cũng sẽ không đi." Cô vô cùng minh xác biểu lộ lập trường của chính mình.
Mẹ Cố cái gì cũng chưa nói, chỉ là vỗ vỗ tay Hoàng Mộng Dao, hốc mắt hơi ướt, ba Cố cũng cười vui mừng, tự đáy lòng thế Cố Ninh cảm thấy cao hứng. Từ sau khi mạt thế tiến đến, Cố Ninh đã thay đổi rất nhiều, Cố Ninh một ngày so với một ngày trầm mặc hơn, con bé kiên cường và dũng cảm, đôi khi ngay cả bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ vẫn luôn thực lo lắng lần đó bị Lục Gia Tử bọn họ nhẫn tâm vứt bỏ sẽ tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng Cố Ninh, dẫn tới nhân cách con bé vặn vẹo, bọn họ cũng không hy vọng Cố Ninh biến thành một người lãnh tâm lãnh phổi, chỉ hy vọng Cố Ninh sống thực vui vẻ, mà tựa như bọn họ lo lắng, lần này sau khi gặp lại, bọn họ cũng mẫn cảm phát hiện Cố Ninh tựa hồ ở trở nên càng thêm lạnh nhạt. Trong ánh mắt luôn tràn ngập cảnh giác.
Nhưng hôm nay, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, có một đám người như vậy bồi ở bên người Cố Ninh, Cố Ninh hẳn là sẽ càng ngày càng tốt.
Qua thời gian cơm trưa, Cố Ninh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mẹ Cố ba Cố đều có chút lo lắng, đạo trưởng Giả an ủi nói: "Hai anh chị không cần lo lắng, lần trước Cố Ninh cũng ngủ lâu như vậy."
Ba Cố mẹ Cố sau đó mới hơi chút yên lòng.
Tới 3 giờ chiều, Cố Ninh quả nhiên tỉnh lại.
Nhìn thấy Cố Ninh tỉnh, tất cả người vốn dĩ đang nói chuyện phiếm hoặc ngủ lập tức đều phần phật vây quanh lại đây, mồm năm miệng mười hỏi: "Cố Ninh, thế nào? Có cảm giác hay không?"
"Cố Ninh, cô tiến hóa ra dị năng gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận