Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 449. Quang

Chẳng qua bao lâu, trên thuyền lại lần nữa buông hai con thuyền nhựa xuống, do bốn người chèo tới bên này.
"Đi lên đi!" Nam nhân lùn nói: "Thuyền trưởng của chúng tôi hẳn là sẽ rất vui lòng bàn bạc vụ làm ăn này với các anh."
Dịch Thiếu Khanh cùng Cố Ninh bọn họ trao đổi một ánh mắt, cũng là kẻ tài cao gan lớn, hơn nữa có dị năng giả Cố Ninh ở đây, tuy rằng cảnh giác bọn họ cũng không sợ những người này sẽ giở trò gì, Dịch Thiếu Khanh, Trang Thần lên một con thuyền nhựa, Chung chủ nhiệm, Cố Ninh, Hạ Dữ lên một con thuyền khác, mà vật tư lại chất đống ở trên một con thuyền nhựa cuối cùng.
Cố Ninh là người thứ nhất trèo thang dây lên trên thuyền, bò đến cuối thang, một bàn tay duỗi đến chỗ cô. Cố Ninh ngẩng đầu, không hề dự triệu nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc, "Tiểu thư?" Thấy cô sửng sốt, hắn lại cười duỗi tay tới phía trước thêm một chút.
Ánh mắt Cố Ninh hơi hơi chợt lóe, sau đó duỗi tay bắt lấy tay hắn, nhảy lên trên boong tàu: "Cảm ơn."
Đôi mắt xanh biếc kia ôn nhu nhìn chăm chú Cố Ninh: "Trên thuyền chúng tôi đã thật lâu không có một tiểu thư mỹ lệ như cô đến. Hẳn là tôi nên cảm ơn cô mới đúng."
Cố Ninh có chút kinh ngạc nhướng mày, không phải bởi vì hắn ca ngợi, mà là không nghĩ tới một người nước ngoài sẽ nói được tiếng phổ thông lưu loát như vậy, nói đúng ra, ở trên con thuyền này nhìn thấy một người nước ngoài cũng đã làm cô cảm thấy kinh ngạc.
Nam nhân ngoại quốc này tầm 30 tuổi, tóc ngắn màu vàng nâu, làn da trắng, mũi cao, mắt thâm, hàng lông mày đè nặng hốc mắt, làm đôi mắt màu xanh lục giống như là một hồ nước xanh biếc, thâm thúy mà thần bí, mà khi đôi mắt màu xanh lục kia nhìn chăm chú bạn, bạn sẽ cảm giác đôi mắt màu xanh này chứa đầy thâm tình đối với bạn.
"Cô có thể gọi tôi là Anderson, có thể nói cho tôi tên của cô được không?" Đôi mắt màu xanh lục của hắn liền thâm tình như vậy mà nhìn chăm chú vào Cố Ninh, âm thanh tràn ngập từ tính dò hỏi.
"Cố Ninh." Cố Ninh nói xong nghiêng người vươn tay đi đỡ Chung chủ nhiệm một phen.
Chung chủ nhiệm hiển nhiên cũng không nghĩ tới trên thuyền lại có thể có người nước ngoài, buột miệng thốt ra: "Người nước ngoài?"
Ngay sau đó Hạ Dữ đi lên cũng lắp bắp kinh hãi.
Tiếp đến là Trang Thần, cuối cùng chính là Dịch Thiếu Khanh.
Tất cả mọi người lên đây, nhưng Anderson lại không có chào hỏi bọn họ giống như với Cố Ninh.
Nam nhân lùn trèo lên, hắn đi đến bên cạnh Anderson, sau đó nhìn Cố Ninh bọn họ nói: "Khụ! Giới thiệu một chút! Vị này chính là thuyền trưởng Anderson của chúng tôi!"
Mọi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Nam nhân lùn tiếp theo nịnh nọt nói với Anderson: "Thuyền trưởng, những người này nói muốn bàn việc làm ăn với anh."
Anderson không còn vẻ ôn hòa vừa rồi đối với Cố Ninh, mà là thần sắc ngạo mạn nhìn Dịch Thiếu Khanh, Hạ Dữ bọn họ nói: "A? Làm ăn gì?"
Dịch Thiếu Khanh cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, lúc này đã khôi phục thái độ bình thường, nói: "Tôi muốn thuê con tàu thuỷ này của anh."
Anderson hơi hơi mỉm cười, sau đó nói: "Đương nhiên không thành vấn đề. Dù không có thù lao, vì vị tiểu thư mỹ lệ này, tôi cũng nguyện ý cống hiến sức lực cho các anh."
Dịch Thiếu Khanh nhíu mày, hắn theo bản năng cho rằng Anderson là đang nói Trang Thần, cho nên khi hắn phát hiện Anderson "thâm tình" nhìn chăm chú vào Cố Ninh đang nghiêng đầu quan sát toàn bộ boong tàu, trên mặt hắn lộ ra một tia biểu tình quái dị.
Cố Ninh không có đi lưu ý bọn họ nói chuyện với nhau, chỉ bất động thanh sắc quan sát mọi địa phương trên boong tàu, gió biển thổi loạn mái tóc vàng của cô, cũng mang đến một ít tin tức.
Trên boong tàu tổng cộng có mười mấy người, đều không ngoại lệ, đều là nam nhân, tuy rằng tầm mắt bọn họ vô cùng bí ẩn, nhưng vẫn bị Cố Ninh bắt giữ được, bọn họ thoạt nhìn đều đang làm sự tình của chính mình, nhưng kỳ thật tầm mắt bọn họ luôn lén lút quan sát bên này, trong đó đại bộ phận tầm mắt đều tập trung ở trên người Trang Thần, ngẫu nhiên có một hai đạo ánh mắt quét đến trên người cô, Cố Ninh cảm nhận được trong những tầm mắt kia chứa đựng dơ bẩn, làm cô vô cùng không khoẻ. Khi tầm mắt Cố Ninh quét đến một góc, một thiếu niên thoạt nhìn chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, đang dùng cây chổi quét sạch boong tàu, hắn vừa lúc cũng trộm nhìn cô, ánh mắt tựa hồ có chút sầu lo, vừa chạm vào tầm mắt cô, lập tức giống như là bị lửa đốt, kinh hoảng né tránh, tiếp tục cong thân mình quét sạch boong tàu. Ánh mắt Cố Ninh hơi hơi trầm xuống, nhìn thiếu niên bên kia như suy tư gì, cô tiếp tục di động tầm mắt của chính mình, nhìn một người nam nhân đang không kiêng nể gì nhìn chằm chằm bóng dáng Trang Thần, trên mặt mang theo một loại tươi cười khác thường, tươi cười làm người cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cố Ninh nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận