Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 437. Quý Cửu Trạch chi tử

"Không phải...... Anh không có sự tình gì muốn đi làm sao?"
"Không có."
"...... Thôi được."
Quý Cửu Trạch cầm một quyển tạp chí trên bàn tùy ý lật xem.
Trong phòng bệnh an tĩnh chỉ có âm thanh hắn lật trang sách, một lát sau, Cố Ninh đột nhiên hỏi: "Anh hiện tại cảm giác thế nào?"
Ánh mắt Quý Cửu Trạch lập tức từ trên tạp chí dời đi, thuận tay khép tạp chí lại, nhìn về phía cô: "Em chỉ chính là cái gì?"
Cố Ninh bị hắn hỏi chuyện nghiêm trang như vậy làm cho có chút khẩn trương, chỉ chỉ đầu hỏi: "Nơi này có hỗn loạn không?"
Quý Cửu Trạch nói: "Không có."
Thôi được, Quý Cửu Trạch chính là Quý Cửu Trạch, thời điểm cô trở lại bên này một đoạn thời gian thật dài đều mơ hồ, nhưng nhìn bộ dáng Quý Cửu Trạch khí định thần nhàn, lại có thể lập tức liền tiếp nhận sự thật không thể tưởng tượng như vậy.
Cố Ninh vô ngữ sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy anh đã từng thử trở lại bên kia chưa?" Cô đã xác nhận qua cùng Quý Cửu Trạch, tình huống hiện tại của hắn tựa hồ giống chính mình lúc trước như đúc.
Quý Cửu Trạch hỏi: "Thử như thế nào?"
Cố Ninh bắt đầu lấy thân phận một người từng trải giảng giải cho hắn: "Chính là có ý niệm muốn trở lại thế giới bên kia."
Quý Cửu Trạch hơi hơi ngưng thần: "......Không có tác dụng."
"...... Anh nhắm mắt lại thử xem."
Quý Cửu Trạch quái dị liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, lại vẫn nghe lời, nhắm hai mắt lại.
Sau đó mở mắt ra nhìn Cố Ninh: "...... Không có tác dụng."
"...... Tại sao lại như vậy." Cố Ninh có chút đau đầu, nếu Quý Cửu Trạch không trở về được, cô nên giải thích hướng đi của hắn cùng Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh như thế nào? Tổng không thể kể ra sự tình không thể tưởng tượng như vậy đi? Dù cho chính mình chịu nói ra bí mật lớn nhất của chính mình, bọn họ cũng chưa chắc sẽ tin, nói không chừng còn cho rằng chính mình là vì che giấu sự thật Quý Cửu Trạch tử vong mà bịa đặt ——
"Cố Ninh." Quý Cửu Trạch đột nhiên nghiêm túc nhìn Cố Ninh.
Cố Ninh thu suy nghĩ trở về, mặt mang nghi hoặc nhìn Quý Cửu Trạch: "Sao?"
Quý Cửu Trạch nói: "So với cái kia. Anh hiện tại càng muốn cùng em thảo luận việc riêng giữa hai chúng ta hơn."
Biểu tình trên mặt Cố Ninh nháy mắt đọng lại, trong đầu hiện ra sự tình phát sinh buổi sáng ở lầu một, nụ hôn làm cô tâm hoảng ý loạn, tim đập nhanh không thôi..... cô vẫn luôn cố tình lảng tránh chuyện này, lại thình lình bị Quý Cửu Trạch nhắc lên, tức khắc có chút hoảng loạn.
Quý Cửu Trạch nói: "Anh rất khó thích một người, cho nên thật vất vả thích em, anh không nghĩ bỏ lỡ cơ hội này, nhưng hiện tại không giống nhau......" Hắn dừng một chút, tầm mắt ôn nhu bao phủ Cố Ninh, âm thanh lại mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Anh nghĩ là anh yêu em."
Cố Ninh nháy mắt giống như bị sét đánh, vô thố nhìn Quý Cửu Trạch, há miệng rất nhiều lần, cũng không biết nên nói cái gì.
Quý Cửu Trạch nói tiếp: "Anh thực xác định anh sẽ không lại yêu người khác, nếu anh đã xác định tâm ý của chính anh, anh cũng đã làm tốt chuẩn bị sống chung cả đời với em......"
"Từ từ ——" Cố Ninh đảo hít một ngụm khí lạnh, không dám tin tưởng nhìn Quý Cửu Trạch: "Anh đừng nói cho em là anh tính toán cầu hôn em."
"......" Quý Cửu Trạch quái dị nhìn cô một cái, sau đó nói: "Anh còn chưa có kịp mua nhẫn kim cương cầu hôn." Dừng một chút, còn nói thêm: "Anh cho rằng em sẽ muốn bắt đầu từ yêu đương trước."
Cố Ninh hoảng loạn nói: "Ý em không phải vậy ——"
Cô châm chước dùng từ: "...... anh còn không hiểu biết em."
Quý Cửu Trạch nhìn chăm chú vào đôi mắt Cố Ninh nói: "...... Tin tưởng anh, ở lúc em gia nhập Ngũ Tinh Đại Đội, anh cũng đã đủ hiểu biết em."
"...... Em cũng không hiểu biết anh."
"Cho nên em có thể hiện tại bắt đầu hiểu biết." Quý Cửu Trạch dừng một chút, thập phần săn sóc bổ sung: "Có cần anh sửa sang lại một phần tư liệu cụ thể của anh cho em xem không?"
"......"
Lúc sau, Quý Cửu Trạch ở lại bệnh viện, mỗi ngày ba bữa cơm, đều thân thủ đút cho Cố Ninh ăn, Cố Ninh mỗi lần đều cự tuyệt, lại mỗi lần đều ở dưới tầm mắt cực có tính áp bách của Quý Cửu Trạch ngoan ngoãn há miệng.
"Bác sĩ nói, em chỉ là bị một ít vết thương ngoài da, hơn nữa đều đã khỏi không sai biệt lắm. Anh xem, tay của em đã có thể cử động." Cố Ninh vô cùng nghiêm túc vặn vẹo cổ tay của chính mình, đã linh hoạt tự nhiên, tỏ vẻ chính mình cũng không phải đang nói dối.
Cô ở bệnh viện hai ngày, tốc độ miệng vết thương khép lại làm bác sĩ đều tấm tắc bảo lạ, vốn dĩ địa phương khâu chỉ phải mất vài ngày mới có thể cắt chỉ, buổi sáng hôm nay bác sĩ tới kiểm tra theo lệ thường lại phát hiện đã có thể cắt chỉ. Kiểm tra toàn thân cũng đã làm qua, không có bất luận vấn đề gì.
Cố Ninh không hiểu vì sao cô còn phải ở lại bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận