Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 372. Nho nhỏ đại chương

Sau khi Dịch Thiếu Khanh nói xong câu kia, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh tang thi gào rống và tiếng quả cầu lửa cháy tí tách.
Những người này đều không phải ngu xuẩn, vô cùng rõ ràng lấy trạng huống hiện tại của bọn họ, tỷ lệ bị tang thi cắn sẽ lớn hơn vô số lần, nhưng mà mất đi dị năng, dù là bị tang thi bình thường cắn hoặc là bị cào trúng cũng đều có thể lấy mệnh của bọn họ. Nếu trước kia, thuốc giải độc ở trong mắt dị năng giả chỉ là râu ria, như vậy lúc này thuốc giải độc chính là tiên đan cứu mạng. Mà tiên đan cứu mạng lại nắm giữ ở trong tay Dịch Thiếu Khanh, ai còn dám đi?
Trương Ký thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh, mấy người từ thủ đô lại đây đều không phải nhân vật đơn giản. Hạ quyết tâm chờ một lát nữa nếu cửa lớn của căn cứ thật sự không giữ được, cũng nhất định phải theo sát bọn họ.
Hắn nghĩ như vậy, dẫn đầu cầm đao đi tới cổng lớn, học bộ dáng vừa rồi của Cố Ninh, thọc đao vào tang thi đang ghé đầu qua khe cửa. Hắn ngay từ đầu đã không rời đi, cho nên hiện tại làm như vậy cũng không quá đột ngột.
Mà các tiểu đội khác lúc này liền nhiều ít có chút xấu hổ, nhưng xấu hổ là xấu hổ, mặt mũi quan trọng, mệnh tổng so với mặt mũi càng quan trọng hơn.
Các tiểu đội lại giao lưu mấy ánh mắt, sau đó yên lặng mà đi tới bên cạnh Trương Ký, giống như hắn dùng dao hoặc gậy nhọn chọc vào trong óc tang thi.
Đao của Ngụy Hâm đội trưởng tiểu đội Việt Châu chém xuống trên đầu tang thi, kết quả đao kẹt ở trong sọ não nửa ngày đều không rút ra được, một bên lay động chuôi đao muốn rút thanh đao ra, một bên nói: "Chỉ dựa vào chúng ta từng bước từng bước giết tang thi như vậy cũng không phải là biện pháp, bên ngoài ít cũng phải còn vài ngàn con đi. Hôm qua mới đi ra bên ngoài lo lắng đề phòng một ngày, tối hôm qua phải hơn 12 giờ mới ngủ, ngủ được ba giờ đã phải bò dậy giết tang thi, thật là xui xẻo tột cùng."
Người trẻ tuổi đứng ở bên cạnh hắn cũng nói: "Tôi hiện tại cũng chỉ muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc."
Sau khi mất đi dị năng, thể năng của bọn họ cũng rõ ràng giảm xuống không ít, Hướng Hứa lúc này cũng không nhịn được ngáp liên tục.
Cố Ninh vuốt đầu nhỏ của Hướng Hứa, nói với anh Ba: "Anh Ba, nơi này phỏng chừng một chốc cũng không xong được, anh mang theo Hướng Hứa, Tiểu Bạch, Trình Minh bọn họ đi về nghỉ ngơi trước đi, bảo những người khác ra tới thế chỗ."
Anh Ba cũng ngáp một cái, sau đó nói: "Cũng được. Đám nhãi ranh kia ngày thường luôn kêu không cho bọn họ đi ra ngoài. Hiện tại cũng nên cho bọn họ lên sân khấu. Cháu cũng cùng chúng ta trở về đi."
Cố Ninh nói: "Không được, cháu không buồn." Cô thật sự không buồn ngủ, không gian đóng cửa cũng không có ảnh hưởng đến tinh lực dư thừa của cô.
Anh Ba thấy đôi mắt của cô vẫn còn thần thái sáng láng, biết cô không phải cậy mạnh, lại nói đợi chút những người khác tới, cũng cần Cố Ninh ở chỗ này tọa trấn quản chế bọn họ. Liền lôi kéo Hướng Hứa, gọi Trương Tiểu Bạch bọn họ đi trở về.
"Người liên đội 3 sao lại rời đi?!" Bên kia, tiểu đội dị năng giả đang ra sức giết tang thi nhìn thấy mấy người anh Ba đi trở về, tức khắc nóng nảy.
Trên mặt Viên Qua vây chiếc khăn để tránh óc tang thi phun ra tới bắn đến trong miệng mình, nói: "Anh đã quên bọn họ còn có một đám người tham gia quân ngũ sao? Ngày thường là dị năng giả xuất đầu, hiện tại phỏng chừng là tới thay phiên. Bỏ đi, ai kêu bọn họ nhiều người."
Ngụy Hâm kêu lên: "Mẹ kiếp. Sớm biết vậy chúng ta cũng nên thu nhận một ít bình dân."
Cách nói bình dân cũng không phải kỳ thị gì, chỉ là tách ra với dị năng giả cho dễ gọi mà thôi.
Lương Nhạc cầm đao đi lên tới thay thế cho một cô gái trong đội ngũ chính mình, tiếp lời nói: "Còn bình dân với không bình dân cái gì, hiện tại mọi người đều giống nhau."
Lại là một trận trầm mặc.
"Tin dữ" do anh Ba bọn họ mang về tới làm trong phòng lâm vào trầm mặc.
"Tất cả mọi người đều không còn dị năng? Cố Ninh cũng đã không còn sao?" Trương Dương hỏi.
Anh Ba lắc lắc đầu: "Đã không còn. Hiện tại mọi người đều là người thường. Được rồi, các cậu đừng dong dài, hiện tại đến phiên các cậu lên sân khấu, đi qua bên kia gặp chuyện đừng hoảng hốt, hết thảy nghe theo Cố Ninh chỉ huy."
"Hắc hắc! Yên tâm đi anh Ba!" Điền Phi vuốt súng trong tay lớn tiếng đáp, trên mặt tràn đầy tươi cười xán lạn, khác với không khí áp lực hiện tại.
Anh Ba bị hắn chọc cho giận cười, tát một cái trên đầu hắn: "Cậu còn cười được!"
Điền Phi che lại đầu ủy khuất nói: "Em không phải vẫn luôn là anh hùng không đất dụng võ sao! Đao của em đã sắp rỉ sắt! Mỗi ngày ở trong căn cứ đều sắp mọc nấm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận