Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 447. Quang

Xe vẫn luôn chạy đến bờ biển.
Hạ Dữ vừa xuống xe liền không ngừng dậm chân run tay, hoạt động thân thể. Chung chủ nhiệm vừa xuống xe cũng là bộ dáng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt hơi chút tốt lên.
Gió biển thổi vù vù, hiện tại đã là cuối tháng 11, gió biển quét qua mặt giống như là dao nhỏ, Cố Ninh từ không gian lấy ra vài chiếc áo lông vũ cho mỗi người mặc vào, sau đó lại lấy ra chiếc lều lớn đặt lên trên mặt đất: "Hôm nay ngủ ở chỗ này đi." Rốt cuộc không phải tất cả mọi người đều giống như cô, không cần nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục lên đường thì quá miễn cưỡng, nhìn sắc mặt Chung chủ nhiệm đã thật không tốt, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi mấy giờ, dưỡng đủ tinh thần lại xuất phát. Phụ cận nơi này có lẽ là hẻo lánh ít dấu chân người, đều không có nhìn thấy bóng dáng tang thi, hơn nữa còn là chỗ trống trải, là một địa phương tốt để hạ trại nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Những người khác tuy rằng dọc theo đường đi không nói gì, lúc này cũng ước gì được nghỉ ngơi, sau đó lấy lại tinh thần đi tới lều trại.
Trang Thần đề nghị nấu chút đồ nóng ăn, Cố Ninh liền bảo Hạ Dữ và Dịch Thiếu Khanh đi đến rừng cây nhỏ phía trước nhặt một chút nhánh cây và cục đá lại đây.
Dịch Thiếu Khanh có năng lực sinh tồn nơi dã ngoại vô cùng mạnh, không qua một lát liền đắp được một chiếc bếp lò, lửa cũng đốt lên.
Ánh lửa chiếu vào trên mặt bọn họ, ấm áp dễ chịu.
Cố Ninh từ trong không gian lấy nồi chén đũa ra, thời điểm Hạ Dữ nhìn thấy Cố Ninh lấy ra mấy gói mì ăn liền đôi mắt liền sáng lên, nước vừa sôi, xé gói mì ăn liền ra, thả vào, lại xé gói gia vị đổ xuống, lập tức liền tản mát ra một cổ mùi hương mê người, nước miếng của Hạ Dữ đều chảy xuống, bị Dịch Thiếu Khanh cười nhạo một trận.
Gọi Chung chủ nhiệm thức dậy.
Mỗi người đều được phân một chén mì lớn, trong lúc nhất thời không có người nói chuyện, mọi người ngồi vây quanh bên đống lửa, sưởi ấm ôm chén hồng hộc ăn mì.
Ở trên bờ biển gió lạnh như vậy ăn mì nóng hầm hập, huống chi còn là dưới tình huống mỗi ngày đều chỉ ăn bánh mì khô và bánh quy, ăn được một chén mì gói thật sự là quá làm người thỏa mãn.
Hạ Dữ mặc áo lông vũ ấm áp, ăn vừa nhanh vừa hấp tấp, cái miệng đỏ bừng, trên trán ra đầy mồ hôi nóng, thời điểm buông chén xuống lại là vui sướng tràn trề, một giọt canh trong chén cũng không có lãng phí, tất cả đều vào trong cái bụng tròn xoe của hắn, thẳng hô đã ghiền.
Chung chủ nhiệm ăn xong chén mì nóng, sắc mặt tái nhợt cũng hòa hoãn hơn không ít.
Bởi vì nấu nhiều, canh cũng thừa không ít. Năm người lại đều là bụng tròn xoe, ăn không hết, đành phải đặt ở một bên. Mấy người ngồi vây quanh đống lửa đều có chút thả lỏng nói chuyện phiếm lên, phần lớn đều là chuyện trước khi mạt thế tiến đến, Hạ Dữ hóa ra là một người làm chuyển phát nhanh. Thời điểm mạt thế đến, hắn mạo hiểm trở về quê quán một chuyến, người trong nhà lại vô tung vô ảnh.
Mấy người nói chuyện hứng khởi, Chung chủ nhiệm không chống đỡ được, bò lại lều trại, chui vào trong túi ngủ, đắp chăn bông nghỉ ngơi trước.
Bốn người trẻ tuổi lại là tinh thần dư thừa, nói xong chuyện quá khứ lại nói chuyện tương lai, ước chừng trò chuyện hai giờ, đống lửa đều đã bỏ thêm củi vài lần, mới chưa đã thèm đứng lên.
Dịch Thiếu Khanh nhìn mặt biển nơi xa đen như mực, nói: "Mọi người nói xem, ông trời đến bao giờ mới chịu thả mặt trời ra?"
"Ai biết được!" Hạ Dữ duỗi người, nói: "Nói không chừng sáng mai mặt trời sẽ từ trên biển dâng lên!"
Trang Thần cười lắc lắc đầu, sau đó nói với Cố Ninh: "Lại muốn vất vả em."
Cố Ninh cùng bọn họ trò chuyện lâu như vậy, tâm tình lại nhẹ nhàng hiếm có, cười nói: "Là vinh hạnh của tôi, thưa quý cô."
"Vệ binh, an toàn của chúng tôi trong buổi tối hôm nay tất cả đều giao phó cho cô!" Dịch Thiếu Khanh cười nói.
Sau đó bốn người đều chui vào lều trại, chỉ để lại Cố Ninh một mình gác đêm.
Cố Ninh kéo khóa áo lông vũ đến cằm, sau đó bò lên trên nóc xe, nhìn mặt biển nơi xa hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống, làm hết phận sự của một người gác đêm.
Cố Ninh như thế nào cũng không nghĩ tới, Hạ Dữ trong lúc vô tình nói một câu, thế nhưng lại ứng nghiệm.
Khi nhìn thấy chân trời xuất hiện một tia màu trắng, Cố Ninh cũng không có nhận thấy được cái gì, nhưng khi mặt trời từ trên mặt biển toát ra một chút đầu, nháy mắt kim quang vạn trượng, Cố Ninh gần như muốn quên cả hô hấp, cô từ trên xe nhảy xuống, đột nhiên kéo khóa lều trại xuống, Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh phản ứng nhanh nhất, hai người gần như là nghe được âm thanh kéo khóa liền đồng thời ngồi dậy, vội vàng hỏi: "Tang thi tới sao?"
"Không phải." Cố Ninh kéo khóa lều trại xuống tận cùng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cảm thán: "Em chỉ là cảm thấy mọi người hẳn là lên nhìn xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận