Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 208. Âm hồn không tan

Các loại rượu, đồ uống mang về được đạo trưởng Giả dùng băng ướp lạnh.
Tuy rằng không có thịt, nhưng cơm nóng, đồ ăn nóng và rượu ướp lạnh, huống chi vẫn là ở mạt thế, mọi người đều cảm thấy quý trọng.
Anh Ba làm hai cái bàn dài. Nhóm trẻ nhỏ đều ngồi ở bên một chiếc bàn khác thấp hơn.
Ở trong không khí náo nhiệt đột nhiên vang lên một trận âm thanh nhỏ vụn nức nở.
Mọi người theo tiếng nhìn qua, hóa ra là một cậu bé 11-12 tuổi, đang một bên ôm chén ăn cơm một bên khóc.
Anh Ba cười hỏi: "Nhóc này, ăn cơm lại khóc cái gì?"
Cậu bé kia một bên khụt khịt lau nước mắt một bên trả lời: "Cháu nhớ mẹ cháu......"
Nhóm trẻ con vừa mới còn cao hứng phấn chấn nghe một câu nói như thế cả đám đều an tĩnh xuống. Đám trẻ con đều là binh lính mang về từ bên ngoài, có rất nhiều người lạc ba mẹ, có người đã trở thành cô nhi. Có lẽ là đã gặp qua quá nhiều sự tình đáng sợ, đám nhỏ một đứa so với một đứa còn ngoan ngoãn nghe lời hơn. Nhưng dù có ẩn nhẫn như thế nào, rốt cuộc cũng đều là trẻ con, lúc này ăn cơm nóng, đồ ăn nóng có lẽ là nghĩ đến trước kia, sau đó mới khó nhịn được nước mắt khóc lên.
Đám lính anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Mẹ Cố và Hoàng Mộng Dao buông chén đi an ủi cậu bé nước mắt lưng tròng kia.
Cố Ninh lại bỗng nhiên nói với anh Ba: "Bắt đầu từ ngày mai dạy bọn nhỏ học dùng đao và súng đi."
"A?" Anh Ba trong lúc nhất thời không có phản ứng lại đây.
Đám trẻ lại đều nhìn qua.
"Thật vậy chăng?" Cậu bé tên Ngô Sâm kia kích động đứng lên.
Cố Ninh nói: "Đúng vậy. Nếu các em biểu hiện cũng đủ tốt, chị sẽ cho các em tinh hạch."
"Oa! Chúng em sẽ có thể trở nên lợi hại giống như các anh chị sao?" Một cậu bé khác khẩn trương mà lại hưng phấn hỏi. Bọn họ trong lén lút cũng thảo luận về việc người lớn tiến hóa ra dị năng, đối với tinh hạch thần bí đều tràn ngập hướng tới và chờ mong, nhưng không nghĩ tới Cố Ninh lại có thể nguyện ý cho bọn họ tinh hạch!
"Chúng em thì sao?" Một cô bé mười hai, mười ba tuổi buộc tóc đuôi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo lấy hết can đảm hỏi, cô bé nói ‘chúng em’ tự nhiên chính là nhóm các bé gái.
Cố Ninh không đáp hỏi lại: "Các em có nguyện ý học không?"
Cô bé kia trộm liếc mắt nhìn Hướng Hứa ngồi ở bên cạnh Cố Ninh, trong mắt ẩn ẩn có chút hướng tới, lấy hết can đảm gật gật đầu nói: "Em nguyện ý."
Cô lớn tuổi nhất trong đám trẻ, từ trước đến nay luôn đi đầu, hiện tại gật đầu như vậy, các cô bé khác cũng tức khắc lấy hết can đảm tới mồm năm miệng mười nói nguyện ý.
Cố Ninh tán dương gật gật đầu, nói: "Vậy bắt đầu từ ngày mai, các em đều cùng học."
Tin tức làm cho bọn trẻ hưng phấn, dẫn tới cảm xúc bi thương vừa mới dâng lên đã bị bọn họ lập tức vứt lên trên chín tầng mây, ngay cả cậu bé vừa nãy vẫn còn nước mắt lưng tròng lúc này cũng gia nhập vào nhóm bé trai kích động thảo luận.
"Cố Ninh, cô thật giỏi." Trương Tiểu Bạch dựng ngón tay cái với Cố Ninh.
Anh Ba lại đè thấp âm thanh hỏi: "Cố Ninh, cháu nghiêm túc hay chỉ là dỗ bọn nhỏ?"
Cố Ninh nói: "Đương nhiên là nghiêm túc."
Anh Ba có chút khó xử nói: "Bọn chúng còn quá nhỏ đi." Thiếu niên lớn nhất cũng mới mười bốn tuổi.
Mẹ Cố cũng hiển nhiên có chút không đành lòng: "Bọn chúng còn nhỏ như vậy, đã cho bọn chúng đi học mấy thứ này, sợ là bất lợi cho sự trưởng thành của bọn chúng."
"Tiền đề là bọn chúng có thể trưởng thành lên." Cố Ninh nghiêm túc nói: "Con không cầu bọn nhỏ có thể đi theo chúng ta ra ngoài giết tang thi, ít nhất ở lúc chúng ta không rảnh bận tâm đến, bọn chúng có thể chạy trốn ra khỏi miệng tang thi."
"Tôi cho rằng Cố Ninh nói rất đúng." Trang Thần tán đồng nói: "Hơn nữa không cần coi khinh đứa trẻ, tôi năm mười tuổi đã có thể đối phó với một người trưởng thành rồi."
Hướng Hứa giống như ông cụ non nói: "Tuy rằng bọn họ không có thông minh như em...... nhưng em có thể dạy bọn họ làm như thế nào để trở nên thông minh hơn."
Cơm nước xong đã là 6 giờ hơn, trời đã hoàn toàn đen xuống dưới, Trang Thần trở về chỗ Bạch Lang bên kia.
Hoàng Mộng Dao ném mấy quả cầu lửa liền chiếu cho nhà sáng trưng.
Quả cầu lửa chiếu rọi xuống, mọi người vây ở một chỗ bắt đầu kiểm kê tinh hạch ban ngày đạt được, tinh hạch đủ mọi màu sắc, tinh oánh, trong suốt phát ra ánh sáng lóa mắt.
Tuy rằng bọn họ đã giết ít nhất cũng phải vài trăm tang thi. Nhưng tang thi tiến hóa vẫn là tương đối thiếu, tinh hạch có màu sắc tổng cộng cũng chỉ có năm viên, tinh hạch bổ sung có mười ba viên. Bốn viên tinh hạch này có một viên cho chị Hồng, bốn viên khác đều cho các binh lính lần trước chưa được chia tinh hạch. Viên tinh hạch đào ra từ trong óc con tang thi biến dị anh Ba giao cho Cố Ninh. Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người chính là lần này bao gồm cả chị Hồng lại đều không có một người tiến hóa ra dị năng. So sánh với xác suất cao lần trước, kết quả lần này có chút làm người khó có thể tiếp thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận