Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 201. Khai quải Cố Ninh

Mười bức tường nước lại có thể không đến mấy chục giây đã bị đâm vỡ toàn bộ! Đồng tử của Vương Bác chợt co chặt, vội lui về phía sau đồng thời đã hoàn toàn không hề bận tâm dị năng tiêu hao, dị năng điên cuồng trào ra, hắn không có ý đồ tạo ra tường nước ngăn cản, mà là ngưng hóa ra vô số mũi tên nước, số lượng nhiều, trực tiếp rút ra mười phần dị năng của hắn! Sau đó đôi tay hắn vung lên, trên trăm mũi tên nước rậm rạp tất cả đều bắn tới dây đằng!
Mũi tên nước kia thoạt nhìn trong suốt, nhưng lực sát thương lại không hề yếu, trăm mũi tên cùng phát ra thậm chí uy lực kinh người! Khi tương ngộ với dây đằng ở giữa không trung, hơn trăm mũi tên bộc phát ra uy lực vốn có của chúng, dây đằng vốn dĩ vừa xuyên qua hơn mười bức tường nước đã bị tiêu hao bớt lực lượng, lúc này hai bên chạm vào nhau, dây đằng chỉ chống cự không đến vài giây liền bị mũi tên nước đánh vỡ vụn!
Vương Bác nhìn thấy mũi tên nước của chính mình đánh vỡ vụn dây đằng, tức khắc tinh thần rung lên, hô với tên dị năng giả hệ mộc đang ngây dại bên kia: "Hoàng Phi!"
Hoàng Phi rốt cuộc từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần. Mắt thấy thảm trạng của dị năng giả hệ thổ bên kia, và ba người Giang Tuyết bọn họ, biết nếu không đua toàn lực, chỉ sợ cũng chính là kết cục của bọn họ, tức khắc lấy lại tinh thần, điều động dị năng chuẩn bị công kích.
Cố Ninh lúc này đã đuổi tới nơi này, Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa đều từ trên bụi mây khổng lồ nhảy xuống, La Long còn nôn ra, sau đó trước tiên chạy tới nghĩ cách cứu viện đạo trưởng Giả và anh Ba đang bị treo lên, mấy người khác thì đi xem trạng huống của Trình Minh.
Vương Bác quát: "Hoàng Phi! Công kích!"
Hoàng Phi tức khắc thúc giục dị năng, mấy chục dây đằng từ dưới mặt đất chui lên, hướng tới Cố Ninh!
Mà ngay khi hắn toàn lực công kích Cố Ninh, Vương Bác lại nhét một viên tinh hạch bổ sung vào trong miệng, sau đó lại lần nữa ngưng ra mấy chục bức tường nước sau đó vội lui lại! Hướng tới phía trái ngược chạy như bay đi!
Hoàng Phi không dám tin tưởng nhìn thân ảnh Vương Bác chạy ra xa, Vương Bác rõ ràng chính là lợi dụng hắn bám trụ Cố Ninh để tự mình chạy trốn!
Cố Ninh một tay vung lên, vô số dây đằng sinh trưởng lên, trực tiếp cuốn dây đằng của Hoàng Phi lên, sau đó một sợi dây đằng trực tiếp thọc vào thân thể Hoàng Phi, đem hắn treo lên bên cạnh dị năng giả hệ thổ.
Ánh mắt Cố Ninh hơi lạnh, nhìn bóng dáng Vương Bác liều mạng chạy như điên ở nơi xa, đang chuẩn bị thúc giục dị năng đuổi theo.
Âm thanh nôn nóng của chị Hồng lại vang lên: "Cố Ninh! Trình Minh không được!"
Cố Ninh mắt thấy Vương Bác biến mất ở sau tòa nhà, lại không chút do dự từ bỏ truy kích, chạy vội tới bên cạnh Trình Minh.
Trình Minh được chị Hồng đặt nằm trên mặt đất, thống khổ nhắm mắt lại, nghe được tiếng bước chân Cố Ninh lại đây, gian nan mở một khe hở, nhìn thấy thật là Cố Ninh, hắn định cười với Cố Ninh một chút, nhưng khóe miệng không mở ra được. Chỗ bụng bị gậy đất xỏ xuyên qua vẫn còn đổ máu, hắn đã chảy quá nhiều máu, hắn đại khái là sắp chết, Trình Minh nghĩ, ở trước khi chết được nhìn thấy Cố Ninh, cũng coi như có thể nhắm mắt. Nhưng hắn còn có lời chưa nói, hắn gian nan lăn lộn cổ họng một chút, sau đó chuẩn bị nói chuyện.
"Câm miệng." Cố Ninh lạnh lùng quát bảo hắn ngưng lại: "Không cần nói chuyện, nhắm đôi mắt của cậu lại."
Trình Minh thiếu chút nữa không thở nổi, lại vẫn nghe lời nhắm miệng lại, nhưng không chịu nhắm mắt, mà hé ra một khe nhỏ nhìn Cố Ninh.
"Đưa dao cho tôi." Cố Ninh duỗi tay về bên cạnh.
La Long vội vàng đưa dao cho Cố Ninh, Cố Ninh thật cẩn thận cắt hết quần áo bên cạnh miệng vết thương, lộ ra toàn cảnh miệng vết thương, cây gậy đất kia cắm thật sâu vào thịt, thoạt nhìn phá lệ đáng sợ.
Cố Ninh liếc mắt nhìn Trình Minh một cái, sau đó nói: "Trương Tiểu Bạch, anh lại đây."
Trương Tiểu Bạch vội vàng đi tới.
Cố Ninh tiếp tục nói: "Nhổ cây đất này ra."
"Cái gì???!!!" Vẻ mặt Trương Tiểu Bạch khiếp sợ nhìn Cố Ninh, cây gậy đất xỏ xuyên qua toàn bộ bụng Trình Minh, nếu cứ rút ra như vậy, rất có khả năng Trình Minh sẽ đương trường chết luôn.
Cố Ninh không có thời gian giải thích, chỉ nói: "Tôi đếm tới ba, anh rút nó ra."
Trương Tiểu Bạch nhìn đôi mắt Cố Ninh, gian nan gật gật đầu, sau đó run rẩy cầm phần gậy đất lộ ra ở bên ngoài.
Đôi mắt Cố Ninh nhìn Trình Minh, trấn định nói: "Một."
Trương Tiểu Bạch khẩn trương lên.
"Hai."
Hướng Dật bưng kín đôi mắt Hướng Hứa.
Cố Ninh lại hết sức chăm chú nhìn về phía miệng vết thương của Trình Minh, đôi tay đặt ở hai bên gậy đất.
"Ba ——"
Trái tim mọi người đều nhấc lên ——
"A!" Trương Tiểu Bạch la lên một tiếng, dùng sức, rút được cây gậy đất trong thân thể Trình Minh ra! Có máu phun tung toé ra ngoài! Sắc mặt Trình Minh nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt một chút, trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh ——
Bạn cần đăng nhập để bình luận