Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 278. Chúng ta không dưỡng bạch nhãn lang

Hòa Hòa vội vàng nói: "Chị Cố Ninh, thật sự không trách Tả Hữu! Bọn họ thường xuyên ở thời điểm những người lớn không có mặt liền trộm ức hiếp Tả Hữu! Nói chị bất công, chỉ đối tốt với ba người chúng em! Tả Hữu bị ức hiếp còn không chuẩn chúng em nói cho các anh chị. Tên Chu Kiện kia là hư nhất! Lần này chính là bọn họ cố ý, muốn giết Tả Hữu!"
Ba Cố nói với Cố Ninh: "Chu Kiến là thằng bé lớn nhất trong đám trẻ kia, cá tính nóng nảy cũng không phục tùng quản giáo, muốn hắn huấn luyện thì hắn cũng luôn lười biếng, hơn nữa tính cách rất phản nghịch, rất khó quản giáo."
Chung Húc cũng nói: "Chu Kiện này lúc trước là chính hắn tìm đến chúng ta, nói ba mẹ đều bị tang thi cắn chết, chúng ta thấy hắn đáng thương, liền cho hắn ở lại. Hơn nữa đầu óc hắn linh động, cũng rất biết nói chuyện, chỉ là không thành thật, lúc mới đầu cũng đoạt đồ ăn của những đứa trẻ khác. Sau bị chúng ta nói qua vài lần mới không dám nữa. Mấy đứa trẻ nam bỏ đi đều chơi thân với hắn."
Cố Ninh nhíu mày, xem ra Chu Kiến đẩy Tả Hữu vào trong nước không chỉ là chơi đùa giữa đám trẻ, mà là có khả năng thật sự muốn giết người......
Cố Ninh trầm ngâm, sau đó nói: "Hiện tại đã tìm được bọn chúng chưa?"
Anh Ba nói: "Chú đã kêu La Long mang theo vài người đi tìm, nhưng còn chưa có tìm được."
Cố Ninh nói: "Vậy bảo La Long bọn họ trở về đi, không cần đi tìm."
Trong phòng an tĩnh một chút, không ai ngờ Cố Ninh sẽ nói như vậy, chỉ có chị Hồng cười một chút.
Anh Ba nhìn nhìn chị Hồng, sau đó nói: "Cố Ninh, cháu nói vậy là có ý gì? Muốn để cho chính bọn chúng tự tìm trở về sao?"
"Không phải." Cố Ninh nói: "Bọn họ có thể nói đi là đi, nhưng lại không phải muốn trở về là có thể trở về được. Nói với quản lý viên dưới lầu một chút, nếu mấy đứa trẻ chạy trốn kia trở về, đừng cho bọn chúng lên lầu. Từ hôm nay trở đi, bọn chúng đã không phải là người của chúng ta nữa. Mọi người ở bên ngoài thấy được cũng cứ coi bọn chúng như người xa lạ."
Hai mươi mấy đứa trẻ lưu lại nghe Cố Ninh nói xong cũng không dám thở mạnh.
Trương Dương mềm lòng nhất, nghe đến đó không nhịn được thế mấy đứa trẻ bỏ đi kia cầu tình: "Cố Ninh, bọn họ rốt cuộc vẫn là trẻ con, khó tránh khỏi không hiểu chuyện......"
"Hiện tại đã là tháng thứ tư của tận thế, bọn chúng đã không có tư cách không hiểu chuyện." Cố Ninh nhìn một đám trẻ nhỏ sợ run ở bên kia, lạnh lùng nói: "Nếu lần sau phát hiện ai ức hiếp các em, chị sẽ trực tiếp đuổi hắn đi."
Lại nói tiếp, tuy rằng Cố Ninh không có phát giận với bọn họ, thậm chí có thể nói là ôn nhu, nhưng hơi thở lãnh khốc trên người Cố Ninh lại vẫn làm đám trẻ đầy cõi lòng kính sợ, lại bởi vì nghe nhiều "sự tích anh hùng" của Cố Ninh mà đối với cô tràn ngập sùng bái.
Lúc này Cố Ninh tức giận đều làm đám trẻ trong phòng im như ve sầu mùa đông, không dám thở mạnh.
Một lát sau mới làm cho bọn họ đều đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn dư lại người lớn.
Việc mấy đứa trẻ trốn khỏi đội ngũ làm tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ không nghĩ tới bọn họ cung cấp hoàn cảnh an nhàn như vậy, lại sẽ xuất hiện vấn đề này, cũng có thể nói là bọn họ nghĩ quá đơn giản, cho rằng cho bọn trẻ ăn uống bọn trẻ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chỉ cần ở địa phương có người liền sẽ có xung đột và mâu thuẫn, tuy rằng bọn chúng chỉ là đứa trẻ, nhưng theo cảnh vật chung quanh biến hóa, tính cách của bọn chúng cũng sẽ phát sinh biến hóa, có biến hóa tốt, mà cũng có biến hóa xấu.
Đây là lần đầu tiên trong đội ngũ phát sinh chuyện như vậy, Cố Ninh hy vọng đây là một lần cuối cùng.
Chị Hồng dẫn đầu đánh vỡ loại không khí áp lực nặng nề này, nói với anh Ba: "Tiểu Tạ, đợi chút nữa cậu an bài mấy người mang theo bọn trẻ đi ra ngoài căn cứ dạo một vòng, cần để cho bọn trẻ nhìn xem những người ở bên ngoài sinh hoạt như thế nào. Đừng để chúng ta nuôi không bọn họ, kết quả lại nuôi ra một đám sói mắt trắng."
Anh Ba cũng biết lợi hại trong đó, trầm trọng gật gật đầu: "Được."
Đi theo Chu Kiện chạy trốn tổng cộng có sáu nam đứa trẻ còn có một cô bé mười tuổi. Bọn họ lúc này đang trốn sau một cái lều, thật cẩn thận nhìn lén La Long bên kia đang nôn nóng tìm kiếm bọn họ, cô bé duy nhất nhỏ giọng hỏi: "Chu Kiện, chúng ta có thể đi ra ngoài chưa? Chúng ta trốn cũng đã lâu rồi."
"Cậu thì biết cái gì nha!" Chu Kiện đắc ý nói: "Nếu chúng ta nhanh như vậy đã đi trở về, vậy có tác dụng rắm gì?! Nói không chừng trở về còn phải bị mắng một trận. Cậu có nhìn thấy bọn họ đang đi tìm chúng ta không? Chờ đến thời điểm bọn họ tìm sốt ruột nhất chúng ta lại đi ra ngoài, bảo đảm bọn họ không chỉ có không mắng chúng ta, mà còn mắng mấy đứa Ngô Sâm một trận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận