Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 247. Cùng Cao Duyệt thuê quan hệ

Lần này có thể thành công phá vây của mấy con tang thi biến dị là do bọn họ gần đây thường xuyên ở trong thực chiến nhanh chóng thành lập lên sự ăn ý giữa các đồng đội.
Ở trong không gian của cô đã có đủ vật tư cho bọn họ ăn một năm.
Bên cạnh vật tư, Cố Ninh còn có số lượng vàng trị giá ít nhất mấy trăm vạn trong không gian, một thế giới khác có thể nói đều là kho hàng cho cô.
Như vậy, hiện tại quan trọng nhất chính là bảo đảm an toàn cho ba Cố mẹ Cố và những người cô muốn bảo hộ.
Cố Ninh nghĩ đến đây, nhìn ánh mắt người một phòng ẩn ẩn có chút thấp thỏm lại có chút chờ đợi, nói: "Nếu như vậy, chú Ba cô Hồng, không bằng buổi sáng ngày mai chúng ta xuất phát đi."
Anh Ba có chút kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Cố Ninh cười một chút: "Chú Ba không phải cũng nói không bằng nhân lúc còn sớm đi sao, nếu đã quyết định, ở thêm mấy ngày cũng không có ý nghĩa."
Chị Hồng cười nói: "Vậy buổi tối hôm nay mọi người hãy đi nghỉ sớm, sáng mai liền thu thập hành lý xuất phát!"
Từ đầu tới cuối, Cao Duyệt đều không có phát biểu ý kiến.
Đối với quyết định này, có người vui mừng có người buồn.
Cục Đá thuộc về người không nghĩ đi: "Chúng ta ở chỗ này không phải rất tốt sao, sao cứ nhất định phải đi Trung Nam."
Trương Tiểu Bạch đẩy đầu hắn, cười trêu nói: "Anh đúng là đầu đá, buổi tối hôm nay họp coi như vô ích, anh chỉ cần biết rằng đây là chiến lược dời đi là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì!"
Cục Đá vẫn có chút rầu rĩ không vui.
Ngoại trừ một bộ phận nhỏ, đại bộ phận mọi người kỳ thật đều đối với căn cứ Trung Nam ẩn ẩn có chút chờ mong, tò mò căn cứ kia sẽ có bộ dáng gì, mà bọn họ cũng từ trong lòng khát vọng có thể tỏa sáng ở trên mảnh đất lớn hơn.
Lúc sau từng người tan đi, Cố Ninh tìm được Cao Duyệt, cho cô một viên tinh hạch có màu sắc.
Mặc dù là Cao Duyệt, nhìn viên tinh hạch lóng lánh trong tay chính mình lúc này cũng biểu hiện ra khiếp sợ: "Đây là...... Tinh hạch?" Cô mỗi ngày đều nhìn thấy người ở nơi tụ tập đi ra ngoài, một trăm người đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có mười mấy, hai mươi người trở về, đều là vì vật nhỏ cô hiện tại đang cầm trong tay. Cô biết, đây là tinh hạch, sau khi ăn sẽ có xác suất tiến hóa ra dị năng. ánh mắt cô có chút lửa nóng, càng nhiều lại là khó hiểu.
Cố Ninh mỉm cười nói: "Em thật là một bà chủ hào phóng, đúng không? Chúc chị thành công." Nói xong câu đó, Cố Ninh liền xoay người rời đi.
Cao Duyệt chậm rãi nắm chặt tinh hạch trong tay, ánh mắt đi theo bóng dáng Cố Ninh, trong lòng có chút kỳ dị.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám trẻ nhìn người lớn bận rộn, đều có chút kỳ quái, sau khi biết phải rời khỏi nơi này, đại bộ phận đám trẻ đều có chút thấp thỏm lo âu, cuộc sống an ổn gần như đã làm cho bọn họ quên mất hiểm ác bên ngoài, nhưng hiện tại đột nhiên lại phải rời khỏi “căn nhà” ấm áp, an toàn trong mắt bọn họ này, bọn họ từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi, trong đó, một bộ phận nhỏ trong tiềm thức là sợ hãi chính mình bị Cố Ninh bọn họ ném xuống. Rốt cuộc cũng không có ai nguyện ý mang theo trẻ con lên đường.
Ở trong thấp thỏm lo âu của đại bộ phận đám trẻ, Ngô Sâm lại mang theo Tả Hữu và Hòa Hòa giúp đỡ người lớn sửa sang lại nồi chén gáo bồn, để Cố Ninh thu vào trong không gian, ba đứa trẻ bận trước bận sau, giống như người lớn. Hòa Hòa đôi khi sẽ không nhịn được trộm liếc nhìn Hướng Hứa ngồi yên tâm thoải mái trên giường, cái gì cũng không cần làm, trên tay liền càng có lực lượng hơn.
Thời điểm chị Hồng bảo đám trẻ lên xe, đám trẻ đang thấp thỏm lo âu lập tức liền hoan hô nhảy nhót lên.
Có mấy đứa trẻ thời điểm đi ngang qua Ngô Sâm, Tả Hữu, Hòa Hòa thấp giọng mắng: "Vua nịnh nọt!"
Hòa Hòa đỏ mặt lên, định tiến lên lý luận cùng bọn họ, bị Ngô Sâm kéo lại: "Đừng để ý đến bọn họ."
Tả Hữu cũng vội vàng nói: "Đúng vậy. Chúng ta làm tốt sự tình của chính mình là được. Đừng gây chuyện."
Hòa Hòa ủy khuất nói: "Bọn họ mắng chửi người! Tôi muốn nói cho chị Cố Ninh!"
"Đừng!" Tả Hữu liền nóng nảy: "Chị Cố Ninh là người lớn, rất nhiều việc, cũng đừng làm chị ấy lo lắng thay chúng ta. Bị mắng một câu cũng sẽ không mất một miếng thịt." Hắn nói xong, còn cười ha hả ôm bụng bồi thêm một câu: "Nếu thật sự bị mất một miếng thịt tôi còn muốn cảm ơn bọn họ!"
Hòa Hòa vốn dĩ đang ủy khuất, nghe Tả Hữu Nói vậy, lại nín khóc mỉm cười, mắng: "Xem thân thể thịt mỡ của cậu kìa, cẩn thận bị người ta bắt đi ăn! Cũng không biết sao cậu một chút đều không gầy bớt đi." Bọn họ cũng đã nghe đám lính kể cho chuyện đám người ăn thịt người, thường xuyên lấy tới hù dọa Tả Hữu.
Tả Hữu buồn rầu nói: "Tớ sinh ra đã béo, có biện pháp nào đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận