Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 252. Đêm khuya kinh hồn ——

Chú Ba lại không rên một tiếng, trong tay gắt gao bắt lấy hai người bọn họ rút lui ra ngoài phòng, đồng thời thỉnh thoảng ngưng ra thuẫn đất tới ngăn cản dây đằng không ngừng bay lại đây.
Hắn nhét hai người Tả Hữu, Hòa Hòa vào trong tay binh lính ở đằng sau: "Coi chừng bọn họ!"
Trên lầu hai, Trương Tiểu Bạch cũng mang theo ba Cố mẹ Cố chạy xuống.
Anh Ba không thấy Phương Pháp đi cùng hắn, tức khắc hỏi: "Phương Pháp đâu?!"
Trương Tiểu Bạch thở hổn hển chạy xuống nói: "Hắn đi tìm Cố Ninh!"
Anh Ba sau đó mới phát hiện hình như là vẫn luôn không nhìn thấy Cố Ninh, mắt thấy dây đằng không ngừng va chạm vào bức tường đất hắn chặn ở cửa, tường đất không kiên trì được bao lâu. Vì thế nói với đám lính: "Các cậu đưa bọn họ lên trên xe trước đi, chú ý an toàn!"
Hòa Hòa kêu to: "Không cần! Chúng cháu muốn đi cứu Ngô Sâm! Chị Cố Ninh đâu?! Chị Cố Ninh sẽ giúp chúng cháu cứu Ngô Sâm!"
"Nghe lời!" Cao Duyệt đột nhiên lạnh lùng nói: "Nếu em không nghĩ có người bởi vì em mà chết, thì câm miệng của em lại, ngoan ngoãn lên xe cho chị!"
Ngay cả Tả Hữu cũng bị âm thanh lạnh băng thình lình vang lên của Cao Duyệt hù dọa, chỉ có thể kéo kéo cánh tay Hòa Hòa, nói: "Hòa Hòa, chúng ta lên xe đi, chúng ta lưu lại nơi này cũng cứu không được Ngô Sâm. Cậu yên tâm, chị Cố Ninh sẽ giúp chúng ta cứu Ngô Sâm trở về."
Hòa Hòa tuy rằng hốc mắt đỏ bừng, nhưng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Đám lính liền bảo hộ ba Cố, mẹ Cố, chị Hồng, Cao Duyệt và một ít đứa trẻ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch rút khỏi căn nhà này.
Phương Pháp đầu tiên là gõ cửa phòng Cố Ninh vài cái, phát hiện bên trong vẫn luôn không có động tĩnh, hơn nữa cửa cũng khóa trái, liền mạnh mẽ va chạm đồng thời gọi tên Cố Ninh, nhưng bên trong vẫn không có phản ứng, Phương Pháp dưới nóng vội trực tiếp giơ đao chém, chém hỏng khóa xong, đẩy cửa ra, bên trong lại là rỗng tuếch cái gì cũng không có!
Hắn chạy vội tới cửa sổ nhìn xuống phía dưới, bên ngoài chỉ là một mảnh đen nhánh cái gì cũng không nhìn ra, hắn hô hai tiếng xuống phía dưới, không có tiếng Cố Ninh đáp lại, ngược lại còn hấp dẫn dây đằng mò tới! Hắn chém đứt dây đằng dây dưa, nhanh chóng lui khỏi phòng, sau đó bắt đầu tìm trong các phòng khác.
Người ở phía dưới chỉ nhìn thấy Phương Pháp dùng tốc độ cực nhanh mở ra một cánh cửa lại một cánh cửa, nhưng từ đầu đến cuối đều không có nhìn thấy Cố Ninh, tức khắc đều có dự cảm xấu!
Phương Pháp dùng tốc độ vô cùng nhanh tìm kiếm hết toàn bộ phòng ở lầu 2, sau đó từ trên thang lầu lao xuống, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một tin tức làm tất cả mọi người chấn kinh: "Không thấy Cố Ninh!" Nhiệt độ không khí buổi tối vô cùng thấp, nhưng lúc này trên trán hắn lại che kín mồ hôi: "Tôi đã tìm khắp bên trên. Đều không có nhìn thấy Cố Ninh, cửa phòng của em ấy khóa trái......"
Đạo trưởng Giả quát: "Còn thất thần làm gì! Còn không đi cứu người đi!"
Tuy rằng trong tiềm thức mọi người đều cho rằng bất luận một người nào đều có khả năng xảy ra chuyện, nhưng Cố Ninh sẽ không. Tuy nhiên lúc này sự thật đã bãi ở trước mắt, bọn họ không thể không làm tính toán xấu nhất. Nếu muốn cứu người, vậy phải nhổ cỏ tận gốc dây đằng kia.
Nhưng mà, sau khi đám lính lui ra ngoài, dây đằng cũng đã phá hỏng cửa lớn, vô số dây đằng từ trong mỗi phòng trào ra, như là từng con rắn âm lãnh, làm khắp cả người phát lạnh.
Đã có vài đứa nhỏ và một binh sĩ bị dây đằng kéo đi. Nghĩ đến hai thi thể bị hút khô huyết nhục kia, tất cả mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Sắc mặt anh Ba ngưng trọng nhìn dây đằng tầng tầng vây quanh lại đây, nói với Phương Pháp: "Phương Pháp, tốc độ cậu nhanh nhất, cậu thử xem có thể cứu những người đó ra trước hay không." Muốn đi tới trong nhiều dây đằng như vậy, hơn nữa còn là một người, đây là việc rất nguy hiểm, nhưng người đã bị dây đằng cuốn đi lúc này tình cảnh càng thêm nguy hiểm hơn.
Phương Pháp nắm chặt dao trong tay, nửa phần do dự cũng không có, lau mồ hôi trên mặt một phen, trịnh trọng gật đầu: "Được." Chỉ cần nghĩ đến Cố Ninh khả năng đang bị dây đằng ghê tởm bao vây thành một tầng nhộng, sau đó bị hút khô huyết nhục, hắn một khắc cũng không thể đợi được.
Nháy mắt sau khi giọng nói rơi xuống đất, cả người hắn giống như là một tia chớp vọt đi lên lầu hai! Dây đằng trên mặt đất như là có sinh mệnh, vặn vẹo, khi một chân bước lên, dây đằng liền sẽ vươn vô số nhánh ra muốn trói trụ chiếc chân này, nhưng mà tốc độ của Phương Pháp cực nhanh! Nhánh cây vừa mới sinh ra đã bị hắn bỏ xa hơn hai mét!
Trương Tiểu Bạch liếm môi, trên tay quấn quanh lôi điện: "Được rồi mọi người! Chúng ta cũng khởi công đi!"
Vừa rồi một mảnh đen nhánh, hơn nữa lần đầu tiên gặp được thực vật biến dị, tất cả mọi người rối loạn tay chân, nhưng sau khi vượt qua hoảng loạn ngắn ngủi vừa rồi, nhóm dị năng giả lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hơn nữa có ánh lửa của Hoàng Mộng Dao chiếu rọi, không còn là một mảnh đen nhánh hoàn toàn không biết ai là ai như vừa rồi, tất cả mọi người bắt đầu phát huy sức chiến đấu bình thường của chính mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận