Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 174. Núi rừng thực chiến diễn luyện hạ

Địch Tuấn và hai người liên 2 đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên hai người kia cũng sợ tới mức không nhẹ, thật sự là hết thảy chuyện này phát sinh quá nhanh, bọn họ vẫn còn đang đắm chìm ở trong vui sướng sắp bao vây tiêu diệt được liên 3 đã bị hiện thực tát cho một bạt tai, trực tiếp bị liên 3 đánh mai phục, lập tức liền mất một nửa nhân số. Như vậy xem ra người kia căn bản chính là liên 3 cố tình thả câu. Đám người liên 3 đầu óc đơn giản khi nào lại trở nên giảo hoạt như vậy?
Trường hợp tiến vào trạng thái giằng co.
Sau khi bắn hạ gục vài người, mất đi mục tiêu, liên 3 lại yên lặng xuống.
Mấy người đã rơi vào trạng thái tử vong đều ngồi vây quanh bên nhau, để sương khói tùy ý tràn ngập khắp người, có loại cảm giác bi tráng, thê lương không thể hiểu được. Mấy người hỗn hợp ở bên nhau tạo thành sương khói kỳ thật là rất lớn, rất nhanh liền tràn ngập hết khu vực này, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, Địch Tuấn trong lòng vừa động, bỗng nhiên nghĩ tới một kế hoạch, quay đầu đánh mấy cái thủ thế với ba người còn sống sót bao gồm cả Trần Căn liên 1. Đồng thời đưa mắt nhìn binh lính liên 2 đã tử vong, sau đó lấy tốc độ vô cùng nhanh lắc mình đi ra ngoài vọt qua một phương hướng.
Trương Tiểu Bạch đang ẩn thân sau núi đá nhỏ giọng hỏi Cố Ninh, đám người kia trốn không ra phải làm sao bây giờ.
Bỗng nhiên liền nghe được Cố Ninh khẽ quát một tiếng: "Tới."
Trương Tiểu Bạch toát ra một nửa cái đầu nhìn thử, trước mắt nơi nơi đều là sương khói nơi nào thấy rõ người ở đâu?
Nhưng vào lúc này, Cố Ninh đã dựa vào thính giác cực kỳ nhạy bén bắn hai phát súng vào trong làn sương khói.
"Con bà nó!" Chỉ nghe được bên kia kêu to một tiếng, sau đó liền nhìn thấy bên kia bay lên một trận sương khói.
"Tôi cũng chết!" Theo sát sau đó là âm thanh bất đắc dĩ của Triệu Kiệt.
Liên 3 lập tức liền bị đào thải hai người, Cố Ninh không nhịn được trong lòng căng thẳng, đồng thời trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
Lỗ tai bỗng nhiên bắt giữ đến một đạo tiếng bước chân cực kỳ nhỏ đang tiếp cận đến gần Trương Tiểu Bạch, tức khắc cảm thấy không tốt, đang chuẩn bị bại lộ thân hình đi cứu viện Trương Tiểu Bạch, Chung Húc lại so với cô càng nhanh hơn, lập tức vọt tới bên kia chặn Trương Tiểu Bạch, sau đó cười cười với Cố Ninh, giây tiếp theo, sương khói trên người liền bay lên.
Cố Ninh lúc ấy có hơi chút phản ứng không kịp, tránh ở sau cục đá ngơ ngẩn nhìn Chung Húc và Trương Tiểu Bạch bên kia.
Bên này của cô lại có thể ở trong thời gian ngắn như vậy liên tiếp mất đi ba người Trâu Minh, Triệu Kiệt, Chung Húc.
Người trong làn sương khói ho khan đi ra, Cung Mộng Long ho khan vài tiếng, sau đó điểm điểm số, nói: "Được rồi, các cậu đều xuất hiện đi, vừa lúc còn bốn người sống, không cần đánh tiếp nữa."
Trương Tiểu Bạch nhìn về phía Cố Ninh, Cố Ninh gật đầu một cái với hắn sau đó bọn họ liền cùng nhau đi ra ngoài.
Địch Tuấn và Trần Căn cũng đi ra.
Vừa lúc dư lại bốn người, tuy rằng mười mấy người bị đào thải cảm xúc đều có chút hạ xuống, nhưng vẫn xem như có thể tiếp thu được kết quả này.
Cung Mộng Long nói: "Chúc mừng bốn người."
Địch Tuấn và Trần Căn cũng đều sôi nổi được người của liên đội chính mình cổ vũ, hơn nữa Cố Ninh và Trương Tiểu Bạch cũng được bọn họ cổ vũ một phen, hiện tại quan hệ cạnh tranh giữa bọn họ đã giải trừ, tự nhiên không keo kiệt hữu hảo.
Địch Tuấn nghiêm túc nhìn Cố Ninh, sau đó nói: "Cố Ninh, cô thật sự rất lợi hại. Hy vọng ở thời điểm đối mặt với Ngũ Tinh Đại Đội chúng ta có thể hợp tác tốt với nhau." Đây giống như là đang vứt cành ôliu tới Cố Ninh. Hôm nay biểu hiện của Cố Ninh đã chứng minh cô không chỉ bắn bia lợi hại mà thôi. Nhưng mà đối với hành vi phóng thích thiện ý của Địch Tuấn, Cố Ninh chỉ thất thần gật gật đầu, phản ứng thập phần lãnh đạm.
Vốn dĩ sự tình hẳn là hạ màn như vậy, sau đó chính là kết bạn cùng nhau xuống núi.
Cố Ninh lại bỗng nhiên nhíu mày: "Không đúng."
Ánh mắt cô có chút lạnh, Trương Tiểu Bạch ngơ ngác hỏi: "Cái gì không đúng? Vừa lúc còn bốn người mà."
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Ninh đảo qua trên mặt mỗi người liên 2 và liên 1, sau đó lạnh lùng chất vấn: "Vừa rồi tôi đã bắn trúng ba người, vì sao các anh vẫn còn hai người không chết?"
Vừa rồi cô thất thần đúng là bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy có hơi chút không thích hợp, cho nên đang suy tính nhân số chết, mà hiện tại, kết quả đã ra tới.
Âm thanh chất vấn lạnh băng mà tràn ngập lực công kích này làm Địch Tuấn ban đầu đã thả lỏng lại không dễ phát hiện cứng đờ một chút, Trần Căn đứng ở phía sau theo bản năng liếc mắt nhìn Địch Tuấn một cái, trên mặt không có biểu tình gì.
Đám lính vô cùng kinh ngạc, sau đó lâm vào bên trong trầm mặc ngắn ngủi lệnh người hít thở không thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận