Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 158. Huấn luyện tân hạng mục

Một cảnh sát khác nói: "Đội trưởng Lý, anh nói chính là cô gái tóc vàng hôm qua tới đây sao? Là cô bé mất tích ba tháng kia đúng không? Phương Pháp quen cô bé đó sao? Được lắm, rất nhanh tay nha, Phương Pháp!"
Phương Pháp nói: "Các chú nói lung tung rối loạn cái gì vậy! Cháu chỉ giúp người ta một chút việc, người ta liền mua miếng bánh bông lan cảm ơn cháu một chút thôi, không được sao?"
Một cảnh sát khác cười nói: "Ai nha Phương Pháp, tôi nhớ rõ anh không thích ăn đồ ngọt nha. Vừa nãy tôi đi làm vội, chưa kịp ăn sáng, anh cho tôi bánh bông lan kia đi."
"Cút cút cút cút cút!"
"Ha ha, anh xem, luyến tiếc đi. Lần trước một cô gái nhỏ tặng bánh bông lan cho anh, không phải anh liền cho mọi người ăn sao, mấu chốt còn phải xem là ai đưa, đúng không chú Lý?"
"Không phải sao."
Bên này, Cố Ninh không chậm trễ thời gian, vẫy taxi, đi thẳng đến doanh trại quân đội.
Cất túi tiền vào trong ba lô, trong lòng Cố Ninh cảm thấy thả lỏng hơn một chút, nếu về sau có cơ hội vẫn nên đi kiếm nhiều đồ có thể bán đem về, nỗ lực thoát nghèo.
Tới doanh trại đã là 9 giờ hơn.
Anh Ba đứng ở cổng lớn nhìn xung quanh, thấy Cố Ninh từ trên xe taxi bước xuống tức khắc ánh mắt sáng lên, sau đó oán giận nói: "Cố Ninh, sao cháu chậm như vậy?"
"Nhà cháu cách nơi này xa, lại đây phải mất hai tiếng, cháu 7 giờ đã ra cửa." Cố Ninh một bên nói một bên trả tiền cho anh Ba: "Đây là tiền hôm qua cháu vay."
Anh Ba một bên nhận tiền một bên nói: "Đừng chậm trễ thời gian, hôm nay tiến hành hạng mục mới."
Cố Ninh tò mò hỏi: "Hạng mục mới gì?"
Anh Ba thần thần bí bí nói: "Tới trường bắn cháu sẽ biết."
Tới trường bắn, đám người Trương Tiểu Bạch đều nhiệt tình lại đây chào hỏi cùng Cố Ninh, lại sôi nổi oán giận Cố Ninh tới quá muộn.
"Chúng tôi đều đã tập được một vòng, quá khó bắn." Trương Tiểu Bạch nói.
Lòng hiếu kỳ của Cố Ninh càng ngày càng nặng.
Anh Ba từ trong tay Trương Tiểu Bạch tiếp nhận kính viễn vọng đưa cho Cố Ninh, nói: "Chờ một chút nữa sẽ đến lượt Địch Tuấn lên, cháu chú ý nhìn xem, tính ra chênh lệch giữa chính mình và hắn."
Cố Ninh tiếp nhận kính viễn vọng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía trận địa bên kia, Địch Tuấn đang ghìm súng sẵn sàng đón quân địch.
Cố Ninh đến đây, gia tăng áp lực rất lớn lên liên 2.
Có binh lính ý bảo Địch Tuấn nhìn bên này xem.
Địch Tuấn nhìn thoáng qua bên này, sắc mặt có hơi chút ngưng trọng.
Sắc mặt của Trương Bá Quốc liên trưởng liên 2 cũng cực khó coi.
Liên trưởng liên 1 Chu Trạch Khải lại cười ha hả chào hỏi cùng Cố Ninh, binh lính liên 1 trước đó cũng chưa gặp qua Cố Ninh, nhưng hiển nhiên đều đã nghe Chu Trạch Khải giới thiệu qua, chỉ là lần đầu tiên thấy nên có hơi chút tò mò nhìn về bên này đánh giá.
Không trong chốc lát sau, một quả bóng tiếp theo một quả bóng đủ mọi màu sắc từ địa phương cách xa trăm mét bay lên, sau đó ánh mắt mọi người đều tụ tập qua.
Cố Ninh kinh ngạc nhìn bóng bay, ban đầu tưởng là dùng súng bắn bóng, nhưng sau khi tập trung nhìn vào lại có thể nhìn thấy phía dưới bóng bay có tấm bìa cứng kích cỡ bằng nắm tay, trên bìa cứng giống như là vẽ những vòng tròn của bia ngắm, mắt thường nhìn qua căn bản không thấy rõ lắm, cũng chỉ có thị lực biến dị như Cố Ninh mới có thể thấy rõ một điểm đỏ trên kia.
Anh Ba nói: "Năm trước đám người Ngũ Tinh Đại Đội kia đã cho thi bắn nội dung này. Hai mươi viên đạn, liên 3 chúng ta, người bắn tốt nhất là trúng sáu cái, còn chỉ có một viên đạn trúng hồng tâm."
Trâu Minh hổ thẹn nói: "Năm trước tôi chỉ bắn trúng bốn cái. Hiện tại thành tích tốt nhất là sáu cái."
Chung Húc nói: "Năm trước tôi trúng năm cái, năm nay thành tích tốt nhất là tám, thời điểm kém cỏi nhất ngay cả một cái, hai cái đều có."
Trương Tiểu Bạch cười hì hì nói: "Năm trước lúc ấy tôi còn chưa có tới đây. Năm nay thành tích tốt nhất của tôi là trúng tám, có hai phát trúng hồng tâm, nhưng cũng là ăn may, ngay cả hồng tâm ở đâu tôi cũng không thấy rõ, bóng bay kia bay quá nhanh."
Mấy người bọn họ nói vậy, Cố Ninh tức khắc cảm nhận được áp lực vô hình.
Khi bọn họ nói chuyện, Địch Tuấn đã nổ vài phát súng.
Lưu trình là trước bắn khối bìa cứng, sau đó lại bắn rơi bóng bay, nếu anh bắn trúng bìa cứng nhưng lại để bóng bay đi, như vậy sẽ không được tính điểm.
Hai mươi viên đạn, bóng bay mười viên, bìa cứng mười viên.
Cần phải bắn bìa cứng trước, nói cách khác dù cho bắn trúng bóng mà không bắn trúng bìa cứng cũng là vô ích.
Chỉ nghe được pằng pằng pằng liên tiếp mấy tiếng súng vang lên, thời gian mỗi lần xạ kích tạm dừng đại khái tầm ba đến năm giây, bong bóng đang không ngừng bay lên, trong vòng mười giây là có thể lên cao tới mười mấy mét, đến khi cao hơn xa hơn liền hoàn toàn không nhìn thấy tấm bìa cứng kia, chỉ có thể phán đoán bằng cảm giác và xem bong bóng, nhưng số lượng viên đạn lại hữu hạn, bắn một viên bớt một viên, cho nên cần phải ở giữa hai bên tìm được một điểm cân bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận