Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 213. Ai?

Tưởng Du không nhìn thấy ngọn lửa trên bàn tay Hoàng Mộng Dao, nghe tiếng kêu thảm thiết như thế còn âm thầm cảm thấy Lâm Mỹ Phượng cũng quá khoa trương.
Hoàng Mộng Dao bắt lấy cánh tay Lâm Mỹ Phượng mười mấy hai mươi giây mới buông ra, Lâm Mỹ Phượng đau đến trên mặt tất cả đều là mồ hôi, lại sống chết không chịu tránh khỏi tay Hoàng Mộng Dao, chỉ liều mạng kêu thảm thiết, Tưởng Du càng nhìn càng không thích hợp, thẳng đến khi Lâm Mỹ Phượng đau đến ngất xỉu đi mới không biết Hoàng Mộng Dao đã dùng biện pháp gì.
Hoàng Mộng Dao sau đó mới buông cổ tay đã bị thiêu cháy đen của Lâm Mỹ Phượng ra, nói: "Cô xem, tôi mời các người đi ra ngoài các người không đi, hiện tại các người liền được nâng ra ngoài."
Tưởng Du bị cổ tay bị đốt cháy đen của Lâm Mỹ Phượng dọa tới, lại thấy đôi mắt Hoàng Mộng Dao lộ ra hung quang, liền một câu cũng không dám nói, chỉ có thể chảy nước mắt chật vật cùng Tưởng Nhạc Châu nâng Lâm Mỹ Phượng đi ra ngoài.
Cửa bang một tiếng đóng sầm lại ngay phía sau bọn họ.
Hoàng Mộng Dao nhìn ánh mắt kinh dị của mọi người trong phòng, có chút ngượng ngùng vén tóc ngắn tới sau tai, thẹn thùng nói: "Bọn họ quá đáng ghét." Cùng bộ dáng hung ác vừa rồi như hai người khác nhau.
Tạ Vũ Hồng tiết kiệm chữ như vàng nói: "Tớ cảm thấy vừa rồi mới chính là cậu."
Hoàng Mộng Dao tức giận nhìn hắn một cái, lại nhìn thấy Trình Minh đang mỉm cười với cô, hơi hơi sửng sốt một chút.
Mẹ Cố tuy rằng nhẫn tâm nói ra những lời đó, nhưng trong lòng lại thập phần khó chịu, sau khi được ba Cố và Cố Ninh trấn an một trận, uống thuốc xong liền lên giường.
Cố Ninh sau đó mới nhớ tới Lục Gia Tử không đi theo gia đình Tưởng Du.
Sau khi ăn cơm chiều xong từng người đi rửa mặt chải đầu, sau đó đều về tới phòng chính mình.
Mẹ Cố nằm ở trên giường thở ngắn than dài hối hận, nghĩ ít nhất cũng nên cho bọn họ chút đồ ăn.
Cố Ninh trở mình, làm bộ không nghe được, chỉ có ba Cố kiên nhẫn trấn an.
Cố Ninh nghĩ độ thuần thục khi mình thao tác dị năng hôm nay, cùng số lượng dị năng, cảm giác chính mình hiện tại đã không cần học cách đấu, thật sự có nên phí nhiều tâm tư đi Ngũ Tinh Đại Đội học cách đấu nữa không? Thế giới bên này đã đủ mệt, có lẽ chính mình có thể ở thế giới bên kia nhẹ nhàng một chút......
Chờ đến khi muộn hơn một ít, Cố Ninh trộm ra khỏi phòng, vào phòng tạp vật sau đó trực tiếp vào không gian.
Sau khi Cố Ninh tiến vào không gian việc đầu tiên chính là đi xem hải dương dị năng kia. Cô vừa mới đi đến bờ biển liền cảm thấy có chút không thích hợp, cô kinh ngạc phát hiện mực nước giống như hạ xuống, lúc trước cỏ mọc ngay cạnh bờ biển, nhưng hiện tại mực nước lại cách xa 5 mét.
Hải dương này chính là dị năng của Cố Ninh, mà hai hệ dị năng không gian và dị năng hệ mộc của Cố Ninh tiêu hao ít, nhưng dị năng chữa khỏi lại tiêu hao vô cùng đáng sợ, đổi thành dị năng giả khác, tiêu hao dị năng khổng lồ như vậy khả năng sẽ trực tiếp rút cạn dị năng của hắn, nhưng Cố Ninh ỷ vào số lượng dị năng của chính mình khổng lồ, thời điểm thao tác dị năng căn bản là không có cố tình khống chế......
Nhưng như Hướng Hứa bọn họ nói, dị năng chỉ cần là không có ở dưới tình huống khô kiệt, tốc độ khôi phục là vô cùng nhanh. Nhưng không biết vì sao, dị năng của Cố Ninh sau khi tiêu hao không biết là khôi phục dị thường thong thả hay là căn bản không thể tự mình tuần hoàn...... Nếu là vế trước còn đỡ, nhưng nếu là vế sau thì sao? Nghĩ đến đây Cố Ninh không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.
Mặc dù trước mắt cô có được nhiều dị năng như vậy, nhưng nếu không thể hấp thu bổ sung dị năng, dù cho có nhiều dị năng cũng sớm hay muộn sẽ khô kiệt, càng đừng nói tiêu hao khổng lồ như là dị năng hệ chữa khỏi.
Cố Ninh ngồi ở trên bờ biển một hồi lâu, sau khi cảm thụ qua cảm giác cường đại, Cố Ninh rất khó tưởng tượng tình hình chính mình khi lại lần nữa mất đi dị năng, chỉ suy nghĩ một chút cũng cảm giác ra mồ hôi lạnh.
Cô lập tức liền đánh mất ý niệm muốn từ bỏ tiến vào Ngũ Tinh Đại Đội, nếu cứ ỷ lại vào dị năng, mà một ngày nào đó không thể lại sử dụng dị năng, cô chẳng phải sẽ thành một tên phế vật sao?
Cô lại cẩn thận nhìn mực nước, ở chỗ mặt nước tiếp giáp với mặt đất vạch một đường kẻ.
Sau đó mới mang theo bất an ra không gian.
Nhìn thời gian, bây giờ là 6 giờ rưỡi sáng.
Thay quần áo dơ trên người ra, mặc quân trang vào, vào toilet rửa mặt một phen. Sau đó thanh thanh sảng sảng đi ra ngoài.
Một ngày huấn luyện xuống dưới, Cố Ninh tuy rằng vẫn bảo trì trạng thái, nhưng trong đầu vẫn luôn nhớ biển dị năng trong không gian nên có chút thất thần. Nhưng Cố Ninh luôn luôn ít nói, mấy người Trương Tiểu Bạch cũng không thấy cái gì không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận